----
“Anh Ngọc Kinh bây giờ, bây giờ trả tiền xe cho chị , bây giờ còn mặt mũi nào để gặp chị .”
Hắn suy nghĩ cho dù tới c.h.ế.t cũng để hết tội.
Mấy ngày nay vẫn luôn theo Hương Quả, cô bận bịu ở nhà họ Phùng, còn trong nhà khó dễ, mấy ngày nay cô còn nhất chân nổi lên xe.
Cô bận kiếm tiền, Nhị Trụ Tử cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Cô mệt mỏi hơn đàn ông nhiều, nhưng cô còn chịu đựng giỏi hơn bọn, cơm cẩn thận tỉ mỉ, bao giờ kêu khổ, kêu mệt, nếu như thể đến chạy bàn, cố gắng cô bỏ đều uổng phí.
Nhị Trụ Tử hận thể đ.â.m đầu chết, hoặc là tìm linh đan diệu dược gì đó cho còn lừa nhà ăn.
Bây giờ đang là gấp, nhưng mới đây .
Thẩm Ngọc Kinh tỏ vẻ , nhưng la mắng :
“Thời tiết lạnh, bệnh là chuyện bình thường, về .”
“ Ấy? về ?”
Nhị Trụ Tử còn thấy Điền Hương Quả để quỳ xuống xin cô.
Thẩm Ngọc Kinh gật đầu: "Đi , sẽ giải quyết.”
Nhị Trụ Tử nửa tin nửa ngờ, nếu như là khác chắc chắn sẽ trở về ngay lúc , nhưng nọ là Thẩm Ngọc Kinh, ai thấy đều sẽ nhịn mà theo lời .
Hắn chần chờ rời , về đến nhà bảo vợ đưa tiền xe kiếm mấy ngày nay trả cho Điền Hương Quả, vợ cũng là thật thà, khi ăn đồ ăn của Điền Hương Quả gần đây cũng sữa, khi nhà lỡ chuyện của như , là thể chỉ trả mỗi tiền còn trả thêm chút lương khô trong nhà, đưa hai ba cân mới .
Tiền thì dễ trả nhưng khó trả cái tình, chuyện cũng chỉ trả mỗi tiền là .
Nhị Trụ Tử xong cũng thấy đúng:
"Vẫn là em suy nghĩ thấu đáo nhất, tối sẽ đem qua bên đó, ông trời lựa thời điểm như , hôm nào bệnh cũng bắt buộc là hôm nay."
Trong lòng bực bội, nhưng vẫn đem lừa khám bệnh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-68.html.]
…
Điền Hương Quả ngủ một giấc thật lâu, tối hôm qua giúp Thẩm Ngọc Kinh hạ sốt gần hai giờ sáng, cô tỉnh dậy ở chỗ ngủ của Thẩm Ngọc Kinh, hai đứa nhỏ sấp ngủ cô từ lúc nào, cô chút tỉnh ngủ.
“Thẩm Ngọc Kinh? Thẩm Ngọc Kinh?”
Cô ôm bọn trẻ qua bên cạnh ngủ, dậy, ánh mặt trời chói mắt chiếu mặt, Điền Hương Quả cô lập tức nhớ một chuyện.
Mấy giờ ? Nhị Trụ Tử tới ?
Điền Hương Quả vội vàng lên mặc quần áo, thấy nước sẵn ở trong chậu, cô rửa mặt sạch sẽ, lấy khăn vội chạy ngoài, chợt đụng một bộ n.g.ự.c rắn chắc, Thẩm Ngọc Kinh tay vội đỡ lấy cô:
"Chạy kiếm cái gì?"
Điền Hương Quả chuyện gấp: "Anh thấy Nhị Trụ Tử ?”
“Em dậy muộn, còn kịp .”
“Thôi , ở nhà trông hai đứa nhỏ , em kiếm ."
Điền Hương Quả nghĩ đến chuyện nhận tiền của nhà họ Phùng, lỡ như đến trễ, chậm trễ lễ cưới của , đến lúc đó thì xong đời .
Thẩm Ngọc Kinh túm lấy cô: “Con lừa trong nhà Nhị Trụ Tử bệnh, cách nào đưa em qua đó .”
Nghe như thế, cả Điền Hương Quả giống như điểm huyệt: “Cái gì?”
Nếu thì chuyện của cô coi như xong hết !
“Trong thôn chúng còn nhà nào xe lừa “
Thẩm Ngọc Kinh: “Không .”
Trước mắt Điền Hương Quả tối sầm, khi cô ngã xuống Thẩm Ngọc Kinh :
“Có điều đến thôn bên cạnh mượn một chiếc xe máy, bây giờ em trong nhà mặc thêm áo khoác, chúng gọi tới chăm con, thể đưa em đến nhà họ Phùng.”
Động tác ngã của Điền Hương Quả dừng giữa trung: "Hả? Anh chở em ?”
Xe máy?