----
Lần Thẩm Ngọc Kinh ngoài ngủ ngon giấc mấy ngày liền, đường trở về cũng lo lắng, sợ Điền Hương Quả động kinh biến thành con quỷ .
Hoàn ngờ , đường trở về, đụng túm tay áo mắng vốn Điền Hương Quả, mà ngược là khen ngợi nhiều.
Anh trở về hỏi cho kỹ một chút, một phụ nữ như cô thể trả nhiều tiền như .
Bữa tối ở nhà họ Điền cũng tạm , là cháo bắp ngô, một nồi cháo lớn nấu ngon miệng, bên trong còn một nắm đậu cơm nhỏ, đậu cơm nấu nhừ thành màu đỏ, mềm mềm dẻo dẻo.
Sau khi nấu thành nồi cháo lớn thì rắc thêm một nắm bột sơn hạnh, hương vị ngọt ngào dậy lên vị tươi ngon, thật sự ngon miệng.
Điền Hương Quả một chén cũng ăn, buổi tối chỉ cần đói bụng đau dày là , gần đây cô giảm cân nhanh, tiếp tục kiên trì mới .
Điền Hương Quả xuống bàn, cửa nhà họ Điền đẩy , Thẩm Ngọc Kinh tới, mang giày màu đen, mặc áo khoác ngoài màu xanh quân đội, lưng cũng đeo túi màu xanh quân đội, đầu dính sương tuyết.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng vẫn tuấn tú như lúc ban đầu, đôi mắt đen tuyền trong phòng:
"Ông bà nội, cháu tới đón Hương Quả và bọn nhỏ về nhà.”
Điền Hương Quả thấy thì tự chủ tim đập nhanh hơn một nhịp, so với khi gầy hơn một chút, tóc cũng cắt ngắn hơn một phân, trông cực kỳ hoang dã và tràn đầy vẻ nam tính.
Bọn nhỏ vốn dĩ đang ăn vui vẻ, nhưng thấy Thẩm Ngọc Kinh là bỏ đũa chạy đến mép bàn bên cạnh.
Đường Đường tủi rơi nước mắt : "Ba ôm, ba ôm con một cái!”
Thẩm Ngọc Kinh nhanh chóng đặt hành lý xuống, sải bước tới, hình vô cùng cường tráng, trong phòng, khiến căn phòng trở nên chật chội.
Hai đứa nhỏ hu hu ôm chầm lấy Thẩm Ngọc Kinh, ôm chặt lấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-62.html.]
Những tiểu bảo bối mềm mại lập tức kích hoạt trái tim vốn tê liệt của Thẩm Ngọc Kinh, mỗi nhiệm vụ xong, bàn tay đều dính đầy máu, chỉ ôm đứa nhỏ, về đến nhà, mới thể từ từ cảm nhận khói lửa nhân gian.
Thẩm Ngọc Kinh dỗ dành hơn nửa ngày, Đường Đường và Đóa Đóa mới ngừng , nhưng tiếp vì về nhà.
Hai đứa nhỏ rõ đạo lý ổ vàng ổ bạc cũng bằng ổ cỏ của , chỉ là chúng cảm thấy, nơi cho dù cũng nhà của , vì bọn họ về nhà.
Hạ Mai gió bên ngoài, khuyên nhủ :
"Ngày mai hẵn trở về, hôm nay ở chỗ ngủ tạm một đêm, trong nhà con còn đốt lửa, về sẽ lạnh đó.”
Điền Kiến Đương cũng yên tâm: " , ở đây .”
Mọi ở cùng náo nhiệt, bỗng nhiên rời khiến lòng cực kỳ trống trải.
Điền Việt Hỉ đại khái một phần tính cách của Thẩm Ngọc Kinh, bình thường hiền hòa lễ, thực tế cho dù là ai cũng đều duy trì cách.
Anh đối xử với Điền gia, ngoại trừ xuất phát từ tình cảm thích, đa đều là phép lịch sự.
Huống hồ khi xa một chút tình cảm sẽ mặn nồng hơn, một nhà bốn đang đoàn viên với , nếu ở trong lòng chắc chắn sẽ vui.
Anh buông bát đũa xuống đội mũ lên, gọi Điền Việt Tiến và Điền Việt Quý :
"Chúng giúp Hương Quả đốt lửa, mau thêm củi lửa , sưởi giường và tường cho kỹ, lát nữa nó sẽ ấm lên thôi, Ngọc Kinh ở đây ăn một miếng cơm, lát nữa hẳn về."
Phùng Thúy Hoa với Hạ Mai:
"Con lấy cho Ngọc Kinh một bộ bát đũa, mỗi ngày nó đều ở bên ngoài nhiệm vụ, đều là vì an của dân và chúng , chúng để cho Ngọc Kinh ăn ngon một chút.”
“Hạ Mai, em ở đây, bệnh cảm còn hết, để chị là .”
Mã Học Cầm xong thì lên ngoài.