----
Thái Tiểu Liên nghĩ tới đây, mặt thối giống như tảng đá trong hầm cầu.
Bà mặc kệ sắc mặt khác, cầm đũa đưa thức ăn trong miệng.
Mấy còn cháu đứa cháu gái thức ăn, miếng thịt ba chỉ to như tốn bao nhiêu tiền đây chứ.
Đến mùa đông Thái Tiểu Liên sẽ khỏi phòng để trốn tránh việc, cả một ngày ba cũng phát hiện hai sống sờ sờ là Điền Hương Quả và Hạ Mai ngoài.
Lúc ăn cơm buổi sáng và buổi trưa, Thái Tiểu Liên mới hai con bọn họ ở nhà, còn cho rằng hai họ ngoài dạo, khi ngoài sẽ mất mặt hổ.
Trong lòng cảm thấy may mắn khi bớt hai miệng ăn, như bà thể ăn nhiều thêm một chút.
Bởi hề liên tưởng đến Điền Hương Quả và nhà họ Phùng.
Từ khi Điền Hương Quả trở về, Thái Tiểu Liên vẫn luôn như , Điền Hương Quả nể tình bác hai nên vẫn gì, nhưng lúc cô nhịn nữa.
Cô cầm lấy thìa múc canh trứng gà cho bọn nhỏ:
“ ăn chút thịt, bác gái hai cảm thấy đau lòng ?"
Đường Đường và Đóa Đóa nhu thuận, thấy canh trứng gà thì vụng về cầm muỗng nhỏ đưa miệng.
Thịt kho tàu trong miệng. Thái Tiểu Liên nhai cái liền nuốt xuống, sợ ăn chậm sẽ khác cướp mất thịt.
Nghe Điền Hương Quả với như , còn tưởng rốt cục Điền Hương Quả bà về nhà ăn chực, da mặt càng dày hơn:
"A, chẳng lẽ ? Trong nhà mấy miếng ăn chứ, thêm ba cái miệng càng thêm áp lực.”
Điền Hương Quả như điều suy nghĩ gật đầu :
"Bác cho ăn, nghĩa là bác cũng sẽ lợi dụng đúng ?"
Thái Tiểu Liên trực tiếp nhạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-58.html.]
"Cô thì gì để thể lợi dụng chứ? , cũng lạ gì chuyện của cô.”
là c.h.ế.t mà, Điền Hương Quả chính là một con nhỏ mập mạp c.h.ế.t tiệt, mập mạp đáng ghét còn mang theo hai đứa nhóc vướng víu, cho dù là lợi ích thì thể nhiều bao nhiêu chứ, coi bà đây là đồ ngốc ?
Đường Đường và Đóa Đóa ở bàn, Điền Hương Quả vì chăm sóc cho bọn họ mà ở vị trí bên cạnh.
Nghe Thái Tiểu Liên như , cô bỏ chén xuống lên, nửa vòng quanh bàn ở bên cạnh Thái Tiểu Liên, nhanh như chớp lấy chén canh mặt bà , đổ hết thịt trong chén cửa bếp, đạp hai cú đá hết thịt trong bếp.
Thái Tiểu Liên nóng nảy, vỗ bàn quát mặt cô:
"Điền Hương Quả cô ý gì, dựa cái gì mà đổ hết thịt của như ?"
“Dựa cái gì ư? Dựa miếng thịt là do lấy về từ nhà họ Phùng!”
Điền Hương Quả tiếp tục lạnh:
"Bác gái hai mới , gì để bác lợi dụng, cũng cần nghiêm mặt cầu xin ăn đồ của , bác lợi ích từ thì đừng ăn nữa.”
Chuyện cô nếu ăn cho nhà họ Phùng cũng giấu lâu, bây giờ ngại cho Thái Tiểu Liên nhớ lâu một chút.
Bưng bát ăn cơm còn ném bát chửi nấu, ai cho bà thói như chứ!
Thái Tiểu Liên ở chỗ khác lười biếng ham ăn thế nào cũng , nhưng ở mặt cô còn như , cửa !
Điền Hương Quả lấy năm mươi đồng cô chia đường đặt lên bàn:
“Ông bà nội, tiền hai cứ nhận lấy, con là một con khốn nạn, lấy đồ trong nhà chúng ăn, còn vay mượn ít tiền, con xem lương thực như tiền, đưa cho hai năm mươi đồng, phần còn sẽ từ từ trả."
Điền Kiến Thiết thấy tiền bàn thì tức giận đến đỏ mắt, mấy năm nay Hương Quả thật sự lấy ít đồ trong nhà, nhưng bọn họ cũng nhận ít đồ từ Ngọc Kinh.
Năm mươi đồng quá nhiều!
Hỏi ông còn mặt mũi đối diện với hai vợ chồng Kiến Đương và Hạ Mai đây!
“Hương Quả, tiền con cứ cầm về …”