Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

70: Mỹ Nhân Được Cả Nhà Bạo Sủng - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:14:20
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Điền Hương Quả gặp vô , Viên Hồng chuyện , nhưng từ mặt cô thấy ác ý, suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Đường Đường, Đóa Đóa cũng ba tuổi , thể đưa đến nhà trẻ học thì càng so với ở trong thôn hơn.

“Được, lát nữa sẽ thu dọn đồ đạc cùng cô qua đó.”

Đường Đường, Đóa Đóa sắp nhà trẻ, bên trong thật nhiều bạn nhỏ, còn thể học thật nhiều kiến thức, vui vẻ giơ tay lên:

"Sắp học !"

Điền Hương Quả thu dọn nhanh, chủ yếu là mang quần áo cho bọn nhỏ, cô đem đồ đạc đặt ở trong bao, sang phòng bên cạnh báo cho Hạ Mai một tiếng.

Hạ Mai lo lắng cô ngoài, bảo Điền Việt Hỉ bọn họ tiễn cô , thuận tiện giúp xem địa điểm xem lừa đảo .

Viên Hồng dùng xe đạp giúp Điền Hương Quả chở bao quần áo, Điền Việt Hỉ và Điền Việt Tiến bế Đường Đường và Đóa Đóa.

Viên Hồng khi tới thuê cho Triệu Thiên Nhan một căn nhà nhỏ, vốn tưởng rằng chỉ là để chờ một tin tức, nghĩ tới chờ một đôi song sinh bụ bẫm đáng yêu.

Đến nơi, ba em Điền Hương Quả cầm đồ sang phòng bên cạnh thu dọn.

Đường Đường, Đóa Đóa nắm bàn tay nhỏ bé ở bên cạnh, chớp chớp ánh mắt vô tội chung quanh.

Nhà thật , phòng ốc thật lớn, cây thật nhiều.

Triệu Thiên Nhan hai đứa trẻ, nhất là ánh mắt Đường Đường, trong đầu hiện lên khuôn mặt của một bé.

khó chịu che đầu: "Viên Hồng, đầu đau quá.”

Viên Hồng ôm lấy bà :

"Cô chứ, bây giờ đưa cô đến bệnh viện.”

Triệu Thiên Nhan yếu ớt ngã xuống, Đường Đường cùng Đóa Đóa dọa vội vàng gọi lớn, cuối cùng là mấy em nhà họ Điền cùng đưa Triệu Thiên Nhan đến bệnh viện.

Buổi tối Triệu Thiên Nhan tỉnh , yếu ớt giường bệnh.

gọi Điền Hương Quả tới.

Điền Hương Quả , thấy phụ nữ xinh giường, kỳ thật trong nháy mắt thấy Triệu Thiên Nhan, cô phận của bà .

Tuy rằng bà còn quá trẻ nhưng khuôn mặt thật sự quen thuộc, để cho cô nhiều hoảng hốt, coi bà như Thẩm Ngọc Kinh.

ghế.

Triệu Thiên Nhan mỉm , bà nhớ :

"Hơn hai mươi năm , ở trường học gặp gỡ ba của Thẩm Ngọc Kinh, vì để ở bên ông phản bội vị hôn phu, vụng trộm chạy tới thành phố cùng với ông .

Không nghĩ tới ông của nhà họ Thẩm ở thành phố, những năm đây còn , ông đối với vẫn còn tình cảm, thích gương mặt của , chúng sống hạnh phúc."

"Sau mang thai, dáng đổi, ông công tác bận rộn, đó phát hiện ông và bảo mẫu ở bên cạnh .

Sau khi sinh con xong buồn bực vui, thời điểm Ngọc Kinh còn nhỏ cũng sợ chúng cãi , nhưng khống chế bản , thấy ba Ngọc Kinh liền suy sụp."

"Một ngoài cẩn thận gặp tai nạn xe cộ, khi tỉnh mất trí nhớ, chỉ nhớ nhà họ Triệu, nhưng gặp chuyện gì cũng nhớ rõ, ngay cả Ngọc Kinh cũng quên mất, quên một quan trọng... nhưng mà . . ."

Điền Hương Quả khẽ thở dài:

"Chuyện trách , trách thì trách phụ tình , nhưng chuyện phản bội vị hôn phu lúc quả thật đúng.”

Triệu Thiên Nhan cũng tức giận, cảm thấy Điền Hương Quả hết sức thú vị.

“Ừm, hiện tại ông lập gia đình, gia đình hòa thuận, sống , rời khỏi cũng hẳn là chuyện .

Ngọc Kinh nó......  khỏe ?”

Đây là điều bà quan tâm nhất, nếu sống , bà nên gì bây giờ? Làm thế nào để bù đắp đây?

Điền Hương Quả tự tin :

"Trước phỏng chừng lắm, thế nhưng khi gặp con vẫn sống .

Con xinh nấu cơm, còn thể hạ sinh song sinh, mỗi ngày về nhà đều vui.”

Triệu Thiên Nhan khúc khích: "Mẹ tin .”

Điền Hương Quả thấy mặt bà vẻ mệt mỏi:

"Mẹ mau ngủ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-160.html.]

là Triệu Thiên Nhan chịu nổi, xuống ngủ.

Sau khi bệnh là chồng của Điền Hương Quả, ba em nhà họ Điền an tâm trở về.

Điền Hương Quả suy nghĩ một chút, giao hai đứa nhỏ cho Viên Hồng, bên ngoài tìm điện thoại gọi điện thoại cho bộ đội, chuông reo thật lâu Thẩm Ngọc Kinh mới nhận điện thoại.

“A lô.”

Thanh âm của vẫn trầm thấp như , chỉ là cảm giác cho an tâm.

“Em gặp chồng em, em giúp tìm .”

Điền Hương Quả thẳng vấn đề.

Thẩm Ngọc Kinh: "......”

Chuyện chấn động lớn.

"Làm em tìm ?"

Điền Hương Quả : "Sức khỏe , trở về ?”

Nói xong, cô do dự một chút, vẫn : "Em nhớ .”

Thẩm Ngọc Kinh mặt mày mềm mại: "Ừ, ngày mai sẽ xin về.”

Điền Hương Quả thở hắt .

Ngày hôm , bọn nhỏ một trái một ở bên cạnh Triệu Thiên Nhan kể chuyện xưa, thanh âm mềm mại gọi bà nội.

Điền Hương Quả cũng Thẩm Ngọc Kinh khi nào đến, cô một bữa ăn dinh dưỡng, thể chồng thật sự lắm, vô cùng suy yếu.

Hẳn là chuyện chồng nàng dâu, cơ thể của bà đừng là cãi với khác, tự tức giận cũng thể khiến bản sụp đổ.

Triệu Thiên Nhan ăn tay nghề của Điền Hương Quả, hơn nữa khúc mắc mở , còn hai cục bông nhỏ dỗ ăn cơm, chỉ chốc lát ăn thêm hai chén cháo.

Ăn xong bao lâu, cửa đẩy từ bên ngoài, một đàn ông mặc quân phục xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Kinh, sâu trong trí nhớ của Triệu Thiên Nhan, đứa con trai hồi bé nếu lớn lên sẽ giống , bà khống chế cảm xúc, che kín miệng:

"Là con ? Tiểu Kinh......”

Giọng bà nghẹn ngào.

Điền Hương Quả bế đứa nhỏ ngoài.

Thẩm Ngọc Kinh Điền Hương Quả, mới qua xuống, ngay ngắn ghế, chụp mũ lên đầu gối:

"Ừm, con còn nhỏ nữa. Thành gia lập nghiệp, mấy năm nay khỏe ?"

Triệu Thiên Nhan thành tiếng: "Mẹ sống , thể gặp con càng hơn.”

Điền Hương Quả dỗ Đường Đường, Đóa Đóa ở bên ngoài sách học thuộc lòng thơ, cửa đóng , âm thanh bên trong.

bao lâu Thẩm Ngọc Kinh liền , cô còn tưởng rằng sẽ trò chuyện lâu chứ: "Nói xong ?"

Thẩm Ngọc Kinh gật đầu.

Từ ở trong lòng sớm nhạt dần nhưng khoảnh khắc thấy bà , vẫn khỏi xúc động.

“Đi thôi.”

. . .

Trở nhà nhỏ, Thẩm Ngọc Kinh giúp Điền Hương Quả giặt quần áo, buổi tối bọn nhỏ la hét ngủ với bà nội, phòng phía tây cũng chỉ còn Điền Hương Quả và Thẩm Ngọc Kinh.

Buổi tối, Điền Hương Quả tắm một cái mang theo ẩm chui trong chăn, đợi cô chuyện, Thẩm Ngọc Kinh bỗng nhiên xoay đè lên cô.

……

Sau nửa đêm, nước Điền Hương Quả chỉ nhiều hơn ít, cô ghé lên Thẩm Ngọc Kinh thở hổn hển: "Anh thật quá đáng.”

Thẩm Ngọc Kinh ôm cô hôn một cái: "Cảm ơn em, tưởng nhớ rõ bà , nhưng thể gặp , vui.”

Điền Hương Quả buồn ngủ mơ hồ.

“Ừ” một tiếng, trả lời qua loa một chút ngủ .

Thẩm Ngọc Kinh dịu dàng, xoa đầu của cô.

“Bởi vì em, quãng đời còn đều sẽ hạnh phúc.”

Loading...