----
Nghĩ tới việc ngày mai , Điền Hương Quả để cho việc, quân nhân vất vả nhất, trời lạnh như ngoài, cũng chấp hành nhiệm vụ gì.
Ăn đủ no mặc đủ ấm đều là chuyện thường, lúc chấp hành nhiệm vụ vẫn nguy hiểm trùng trùng.
“Anh vội, em ăn .”
Điền Hương Quả dùng sức dành lấy bát, bát ở trong tay Thẩm Ngọc Kinh một nửa, cô giật nổi: "Làm ?"
Đường Đường và Đóa Đóa cũng tò mò buông đũa xuống bọn họ, ba và sẽ cãi nữa chứ.
Bọn nhỏ chút sợ hãi.
Thẩm Ngọc Kinh dùng một tay khác rút tay Điền Hương Quả : "Em xuống, xới cơm, cần mỗi ngày đều ôm việc , thời gian rảnh rỗi thì nghỉ ngơi một chút.”
Điền Hương Quả sửng sốt một chút, cô chậm rãi xuống.
Không tiếp tục tranh giành với Thẩm Ngọc Kinh nữa.
Thời điểm đàn ông chủ động quan tâm bạn thì ngàn vạn thể từ chối, một hai còn , ba bốn đàn ông sẽ cảm thấy thì bạn cần chăm sóc, thì sẽ chăm sóc nữa.
Về chính là thuần khiết cảm động chính .
Cô cầm đũa lên nhưng ăn, chờ Thẩm Ngọc Kinh múc cơm xong mới gắp thịt gà, cô tách gắp cho Đường Đường, Đóa Đóa một miếng:
"Ngoan ngoãn ăn cơm, ba và cãi , đây là cách yêu thương .”
"Sau hai đứa cũng , chuyện gì cứ , chuyện đàng hoàng, đừng cãi nha."
Lúc Điền Hương Quả chuyện với bọn nhỏ nhịn thả lỏng ngữ điệu và giọng , lập tức kéo gần cách với bọn nhỏ.
Đường Đường, Đóa Đóa đồng nhất gật đầu, tiếp tục ăn thịt.
“Thơm quá......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-156.html.]
Điền Hương Quả bọn nhỏ trong lòng vẫn cảm động, bọn nhỏ lớn lên bên cạnh nguyên chủ nhưng học tính tình của cô , cũng bởi vì tính cách hà khắc của nguyên chủ mà xảy vấn đề, thật sự là hiếm .
Thẩm Ngọc Kinh thấy bọn nhỏ ăn ngon như heo con, trong lòng hề lo lắng.
Cơm nước xong thu dọn bát đũa xuống, Điền Hương Quả rửa mặt cho bọn nhỏ, ăn no , hai đứa nhỏ lăn hai cái giường đất liền ngủ .
Thẩm Ngọc Kinh trở về ôm bọn nhỏ, Điền Hương Quả đắp chăn cho bọn nhỏ.
Tắt đèn, một nhà bốn đều chuẩn ngủ.
Điền Hương Quả ghé n.g.ự.c Thẩm Ngọc Kinh, tiếng tim đập mạnh mẽ của , cô nỡ:
"Sau thường xuyên gửi thư cho em, em cảm thấy , trong lòng và cuộc sống của em đều trống rỗng, nghĩ đến cũng khó chịu."
Thẩm Ngọc Kinh , hiếm khi giơ cánh tay chủ động ôm lấy cô: "Ừm. Chờ kỳ nghỉ sẽ trở về.”
Vẫn là tranh thủ sắp xếp khu nhà cho , đón bọn họ qua là thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, bọn nhỏ cũng học thể cứ ở trong nông thôn .
Thẩm Ngọc Kinh vỗ vỗ bả vai cô: "Ngủ .
Điền Hương Quả ngáp một cái, quả thực gần đây mệt mỏi, nhưng nghĩ đến bọn nhỏ đều , cũng , nợ trong nhà cũng trả xong, nuôi heo con, mua thật nhiều trứng gà, chờ trứng gà nở gà con, đến lúc đó cuộc sống sẽ càng hi vọng.
“Ừm.”
Đầu Điền Hương Quả cọ cọ n.g.ự.c , bao lâu liền ngủ .
Sáng sớm hôm , Thẩm Ngọc Kinh đeo đồ đạc thu dọn xong lên lưng rời .
Điền Hương Quả dẫn đứa nhỏ tiễn , Đường Đường và Đóa Đóa Thẩm Ngọc Kinh rời , nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Đưa mắt hình bóng Thẩm Ngọc Kinh biến mất, Điền Hương Quả mới cúi đầu đứa nhỏ, phát hiện mặt hai đứa bé đầy nước mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Cô lấy tay lau nước mắt:
"Được đừng , ba kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho các con, đừng , nước mắt gió thổi khô mặt sẽ nhoen, đến lúc đó sẽ biến thành cô bé hề đó.”
Đóa Đóa cô bé hề thì khịt khịt nuốt nước mắt trở về.