----
Đóa Đóa nhớ đến sách vở, nhưng tò mò cái gì gọi là chạy c.h.ế.t ngựa: "Mẹ, “chạy c.h.ế.t ngựa” là gì?"
Thẩm Ngọc Kinh lời thú vị của bọn nhỏ cho trở nên hứng thú, liền đem điển cố dạy cho hai đứa.
Đóa Đóa cảm thấy thật thần kỳ, núi sẽ chạy c.h.ế.t ngựa, về Đóa Đóa lúc cửa thể núi, mây , như hẳn là sẽ chạy c.h.ế.t ngựa.”
Đường Đường hiểu: "Chính là... nên núi, cảm thấy nó gần ?"
Điền Hương Quả , hai cô con gái của , một thể am hiểu việc học tập, một am hiểu chuyện chơi đùa.
Thẩm Ngọc Kinh kể xong điển cố cất sách vở , khi trải chăn xong giúp Điền Hương Quả cất quần áo và kim chỉ :
"Đèn dầu đủ sáng, cẩn thận hỏng mắt, ngày mai hãy tiếp.”
Điền Hương Quả cũng chút hoa mắt: "Ừ.”
“Em nấu ăn giỏi nhưng khâu chậm, còn để .”
Cô cũng rửa mặt dỗ hai cô con gái của :
"Cũng chị của em hiện tại thế nào.”
Thẩm Ngọc Kinh cô tâm sự, liền vỗ vỗ cánh tay cô:
"Ngủ , chị của em lợi hại lắm, sẽ khi dễ .”
……
Trần gia mấy ngày nay cực kỳ náo nhiệt, chồng giống chồng, chị em dâu giống chị em dâu, quan hệ vợ chồng khẩn trương, còn ngoài là Đoàn Xảo ở Trần gia giúp việc.
Trần gia hiện tại Điền Tú Nga khống chế.
Buổi sáng, Trần Xuân Thảo cùng Trần Xuân Hương còn Trần Nhị Khánh, mấy đều chạy, bọn họ rốt cuộc chịu nổi nữa, Điền Tú Nga chính là mụ điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-150.html.]
Buổi tối Đoàn Xảo và Trần nấu cơm.
Người khác thể chạy, còn hai thì chạy .
Là một bà già nên sức mà tránh, còn Đoàn Xảo còn gả nhà họ Trần nên cũng thể né.
Kỳ thật cô cảm thấy Điền Tú Nga , , gần đây mỗi buổi tối đều để cho cô cùng Trần Hữu Khánh ngủ chung, tuy rằng Trần Hữu Khánh chạm thế nhưng Điền Tú Nga thành tâm nguyện của cô.
Đoàn Xảo vui sướng chịu nổi.
Nấu cơm còn hăng hái hơn cả Trần.
Cách vách, Trần Hữu Khánh thật sự chịu nổi, tuy rằng hiểu vì Điền Tú Nga như thế nhưng chịu nổi chuyện ngày nào cũng sống chung với Đoàn Xảo:
"Tú Nga,em như thế nào thì em cứ , em gì cũng theo em hết ?”
Trần Hữu Khánh thật sự , việc hối hận nhất chính là khiến cho Điền Tú Nga biến thành con như hiện tại.
Anh quỳ xuống ôm chân Điền Tú Nga:
"Tú Nga, xin em, cho một cơ hội mà.”
Trần Hữu Khánh đang hối hận, quỳ mặt đất điên cuồng tát chính : "Tú Nga, sai , em tha thứ cho , thật sự sai !”
Nếu như cho một cơ hội nữa, tuyệt đối sẽ đụng Đoàn Xảo.
Điền Tú Nga lạnh một tiếng: "Vậy xem sai chỗ nào?"
Trần Hữu Khánh nghĩ một lát trả lời: "Anh sai khi đụng Đoàn Xảo.”
"À, vẫn sai ở chỗ nào, Trần Hữu Khánh, cả đời cũng sẽ sai ở , nhưng bây giờ em sẽ cho lầm mà gây ."
"Anh đích xác nên đụng Đoàn Xảo, nhưng là đó, bao giờ che chở cho em và Chiêu Đệ, mỗi đều là còn dỗ em, nhưng là đại đa thời gian đều ngầm đồng ý với hành động của , thế nên mới xảy chuyện thèm để em trong mắt, bà cảm thấy thể tùy ý khi dễ em, cho nên mới dẫn đến tình hình hiện tại."
Điền Tú Nga cho vấn đề ở chỗ nào.
Trần Hữu Khánh cô đổi nhiều như , còn tưởng rằng do chỗ nào , tuyệt đối nghĩ tới là chuyện .