----
Trần Chiêu Đệ lắc đầu, buông bàn tay nhỏ bé, cầm lấy ly nước, uống lấy hai ngụm, nuốt ngược hương vị thơm ngon trong.
Hạ Mai vuốt đầu đứa nhỏ, với : "Buổi trưa ở nhà Hương Quả ăn đồ ngon, Ngọc Kinh bắt thỏ và gà rừng, hầm cho chúng con, giúp chúng con trưa nay no bụng.”
Phùng Thúy Hoa lớn, : “Thì ăn ngon, chả trách đứa nhỏ che miệng dám gì.”
Đứa nhỏ gần đây khổ, thể ở chỗ Hương Quả ăn chút gì ngon, mặc chút gì , đó cũng là phúc phận của nó.
Trần Chiêu Đệ đ.â.m trúng tim đen, ngượng ngùng nở nụ .
Ông Điền híp mắt, gõ gõ điếu thuốc, trong nhà đối xử với như , nhịn với trong phòng:
"Có sinh con trai là , xem thật sự là nam hơn nữ hơn, nhưng gì thấy nữ thể mang thịt về cho ăn ."
“Mọi xem, con cháu Điền gia cũng hiếu thuận bao, Tú Nga nhà chồng khi dễ, Hương Quả của chúng cũng chịu thua kém nhưng thể để cho Chiêu Đệ sống những ngày tháng thế đây.”
“Nhiều thịt như nhà ai cũng ăn.”
“Nhà ghét bỏ nhà , xem nhẹ Trần Chiêu Đệ, lễ mừng năm mới, còn ăn .”
Nhìn con cháu trong nhà ăn ngon, ông Điền ở kháng đều phẩm nhân sinh chân lý.
Phùng Thúy Hoa ngược cảm thấy lời phi thường đạo lý: "Ôi, cùng những tên ngốc so sánh, sẽ dạo một , chuyện của .”
"Chúng coi con gái là bảo bối, cũng thể ăn kẹo mà con gái mua, kẹo chính là đường, bất kể ai mua đều ngọt!"
Lời đều khiến trong lòng cảm thấy thoải mái.
Ông Điền cảm thấy Phùng Thúy Hoa đúng, chỉ cần là lời mà đám nhỏ , đó đều là chân lý.
Ông Điền đem những lời của Phùng Thúy Hoa khắc trong tâm, tư duy nam nữ bình đẳng giống như một hạt giống nhỏ, lời và việc đều ảnh hưởng nhiều đến các thế hệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-149.html.]
Mà những con dâu Điền gia càng cần , Cát Đại Linh còn đỡ, sinh hai đứa con trai nên từng áp lực quá lớn, như thế cũng cảm động, bà cảm thấy con dâu cũng coi trọng.
Hạ Mai thì khác, Hạ Mai một sinh hai đứa con gái, cảm thấy chồng đánh chửi là chút trái lương tâm, dù phụ nữ cũng nên sinh con trai nhưng đứa con gái của bà từ nhỏ gánh vác nợ nần giống .
bây giờ bà mới hiểu , là hẹp hòi,con trai con gái, dĩ nhiên chồng cảm thấy tất cả đều giống .
Tư duy như khiến trong lòng bà cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc Hạ Mai thoáng cái liền rộng mở trong sáng.
Bà Mã Học Cầm, hai chị em dâu tất nhiên ngầm hiểu.
“Được , hai đứa đừng lề mề nữa, mau thu dọn cuẩn ăn cơm.”
Cát Đại Linh và Hạ Mai vui vẻ chuẩn cơm nước.
……
Điền Hương Quả cùng Thẩm Ngọc Kinh cũng ăn cơm xong, cho bọn nhỏ rửa mặt, đánh răng, còn rửa chân, đó ba dạy cho vài chữ, tuổi còn nhỏ nên đầu óc vẫn còn , Thẩm Ngọc Kinh dạy mấy chữ đều .
Đường Đường tập trung hơn so với Đóa Đóa, ban ngày cùng ba học chữ, buổi tối liền lên giáo viên nhỏ.
Điền Hương Quả đang may quần áo, khi may xong, thể thấy một bộ quần áo mắt, Đóa Đóa thấy quần áo liền học nữa, tâm viên ý mã mặc quần áo .
Bàn tay nhỏ bé của Đường Đường vỗ Đóa Đóa: "Đóa Đóa đừng , may xong thì chúng thể mặc .”
Đừng thấy Đường Đường bình thường tính cách ôn nhu, tuy chị nhưng việc nào việc nấy.
Đóa Đóa dám , nhưng chữ.
Nó lăn lộn kháng mặt quỷ.
Đường Đường bất đắc dĩ thở dài như một bà cụ non.
Điền Hương Quả thấy cảm thấy buồn : "Đóa Đóa, con mau sách , núi thể chạy c.h.ế.t ngựa, mấy bộ quần áo may xong trong hôm nay .”