----
Trần Chiêu Đệ ở tuyết, hít hít mũi, thèm thuồng Điền Hương Quả chuẩn nấu ăn, cô bé tham ăn nhưng nước dãi cứ chảy.
Điền Hương Quả ôm Đường Đường cùng Đóa Đóa:
"Hôm nay chúng ăn ngon, Chiêu Đệ cũng sẽ ăn cùng, hôm nay sẽ thịt gà kho tàu, còn cả thịt thỏ xào, trông chúng ngon kìa?"
Bọn nhỏ hiểu nhiều về các loại thịt, thế nhưng Chiêu Đệ lớn hơn nên thịt ngon hơn rau củ nhiều, lâu lắm mới ăn thịt.
Bọn nhỏ vui vẻ giơ tay lên, chạy trở về ôm lấy cánh tay của Trần Chiêu Đệ:
"Chị ơi, chị thấy , hôm nay chúng thịt thỏ, còn thịt gà!"
Trần Chiêu Đệ hé miệng : "Đương nhiên là vui!”
Thịt ngon, chỉ khi thấy dì nhỏ thì mới cơ hội ăn thịt.
Nếu bây giờ ai hỏi Trần Chiêu Đệ thương ai nhất, cô chắc chắn sẽ trả lời là dì nhỏ của .
Dì nhỏ luôn mỉm với cô, may quần áo mới cho cô, còn cho cô ăn đồ ăn ngon.
Cũng bao giờ bắt cô trả tiền cho .
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lớn đối với cô như thế nào, cô đều rõ.
Điền Hương Quả còn nấu cơm, nên nhiều.
" khoan , khi ăn xong chúng giữ kín miệng của , thể để cho khác chúng đồ ăn ngon, nếu để cho khác chúng ăn ngon như , nhất định tất cả thức ăn ngon đều sẽ cướp mất.”
Thời buổi thịt cũng ăn , dựa cái gì mà các thể ăn, lén lút ăn.
Bọn nhỏ thông minh, cũng chuyện mỗi ngày ngoài khoe khoang, miệng ngậm chặt.
Ba đứa nhỏ che miệng, đồng loạt lắc đầu.
Chúng vụng trộm ăn thịt, thể với ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-147.html.]
Điền Hương Quả các cô bé lời, thêm gì nữa, liền để cho ba đứa chơi.
Cô bếp mang tấm gỗ để xuống đất, gà rừng và thỏ mỗi con chặt một nửa, phần còn thì đem đông lạnh, để thể ăn trong vài ngày.
Thịt gà và khoai tây chặt thành từng miếng nhỏ, để riêng từng bộ phận, như mỗi đều thể ăn thịt ở các vị trí khác .
Khoai tây cô định xào sơ qua, một đĩa cay, còn một đĩa khác cho thêm ớt xào.
Thịt gà rừng thì đem kho tàu với khoai tây, so với củ cải, cô cảm thấy khoai tây hợp với thịt gà hơn.
Đồ ăn đều nấu nướng kỹ lưỡng, Điền Hương Quả xắn tay áo lên bắt đầu xào thịt, cô thả con thỏ xuống, cũng con gà rừng và con thỏ ăn gì mà lớn lên mập mạp như !
Tiếp theo cô cho dầu nồi, cũng thể thấm dầu cho nồi sắt lớn.
Dầu sôi, cô rắc một nắm hương liệu: hành lá, gừng, tỏi mùi vị ngon, cho dầu nồi liền khiến chúng phát tiếng xèo xèo.
Điền Hương Quả nhanh chóng dùng cái sạn để xào.
Tiếng dầu sôi trong nồi kêu xèo xèo.
Mùi thơm bay ngoài.
Dầu xào kém nhiều lắm, cô đổ hết thịt thỏ , thịt thỏ thái hạt lựu cho nồi trắng săn , Điền Hương Quả ngừng đảo cho đến khi thịt cháy cạnh bắt đầu cho gia vị . Sau khi chín, cô múc một đĩa thịt cho bọn nhỏ ăn.
Phần còn cho thêm ớt xào, mùi thịt liền thu hút những chiếc bụng đang đói .
Bọn nhỏ ở bên ngoài đang chơi đùa vui vẻ cũng chơi nữa, chờ ở cửa bếp, chỉ mong ăn một miếng thịt thỏ.
Bọn nhỏ liên tục nuốt nước miếng, âm thanh ừng ực giống như đang ném hòn đá nhỏ xuống sông.
Thẩm Ngọc Kinh ở trong phòng uống chén nước, đến đống củi lấy một ít gỗ đưa đến phòng bếp.
Vừa lúc thịt thỏ xào xong thì Thẩm Ngọc Kinh bước .
Điền Hương Quả cầm đũa gắp một miếng thịt thỏ xào sẵn đút đến bên môi , Thẩm Ngọc Kinh há miệng ăn thử, mùi vị thịt thỏ lan tỏa trong miệng , ăn một miếng vẫn cảm thấy đủ, căn bản dừng .
“Được , em ăn .”