----
Anh xuống, Điền Hương Quả cảm thấy bên loại cảm giác man mát, khí áp cực thấp.
Qua nửa ngày, đứa nhỏ phát tiếng hít thở ngủ say, bên tai Điền Hương Quả vang lên thanh âm lạnh lẽo của Thẩm Ngọc Kinh:
"Điền Hương Quả, nên ỷ việc nổi giận là cái gì em cũng ."
“Anh , em ?”
Khụ khụ......
Điền Hương Quả ho khan hai tiếng, xoay đưa lưng về phía giả vờ ngủ.
Thẩm Ngọc Kinh chằm chằm lưng cô thật lâu, mới thu hồi ánh mắt nhắm mắt ngủ.
Điền Hương Quả trằn trọc một lát, đó chống con buồn ngủ mà ngủ , chờ cô ngủ xong, Thẩm Ngọc Kinh mở mắt, ánh trăng cùng tầng mây ngoài cửa sổ, nghĩ tới cái gì, ánh mắt lạnh.
……
Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh của thị trấn.
Trên giường bệnh một phụ nữ vô cùng gầy gò đang , cô gái xinh , thoạt chừng ba mươi tuổi, tản một khí chất tri thức.
Đầu giường bật đèn, trong tay phụ nữ cầm một quyển sách nước ngoài, hết sức chăm chú.
Viên Hồng khi tan tầm mang theo hộp cơm tới, bà tiến trong phòng bệnh mở đèn.
Bóng đèn lóe sáng, Viên Hồng bước nhanh tới giường bệnh lấy sách:
"Không cô bật đèn sách, tắt đèn sợ hỏng mắt ư?”
Cô gái ôn nhu :
"Không , con cũng lâu.”
"Không lâu cũng , cô chịu bao đau khổ như , cơ thể cũng , điều dưỡng mà , một chút vấn đề nhỏ cũng thể ."
Viên Hồng mở hộp thức ăn :
"Cơm tối còn ăn, mau nếm thử mấy món , đều là món mua từ khách sạn quốc doanh nhất, ăn nhiều một chút, nếu gầy , hai cô chắc chắn sẽ bỏ qua cho .”
Trong hộp cơm là thịt, màu sắc hương vị cũng tệ, nhưng phụ nữ ngửi thấy nôn, ôm n.g.ự.c nôn khan vài cái.
Triệu Thiên Nhan nhéo mũi ghét bỏ đầu chỗ khác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-144.html.]
"Mạng , mùi thịt quá nặng, ăn.”
Ngửi mùi thật buồn nôn.
“Thật xin Tiểu Hồng, thật sự ăn vô."
Viên Hồng bất đắc dĩ thở dài: "Được , lát nữa mang cô ngoài ăn.”
"Mấy ngày nữa thuê đầu bếp đến cho cô, hôm nay gặp một đầu bếp giỏi, bao giờ ngửi qua mùi cơm thơm như , chờ tìm cô tới, nhất định thể điều trị thể của cô."
Triệu Thiên Nhan càng bất đắc dĩ: "Cô tìm cho bao nhiêu đầu bếp , vô dụng, bệnh, là khẩu vị kén chọn, thích ăn thịt.
Không ai thế giới thể biến thịt thành hương vị hợp miệng bà cả.
"Đừng , cô gặp chứ thể như , cô còn tin ?"
Viên Hồng sửa sang đồ đạc giường một chút, suy nghĩ một chút vẫn là chuyện của Thẩm Ngọc Kinh:
"Hôm nay đụng một , cô đoán xem tên gì?"
Triệu Thiên Nhan ho hai tiếng, bạn bè lo lắng, nhịn xuống tiếng ho phát từ lồng ngực.
"Tên gì?"
Viên Hồng nắm lấy bàn tay gầy gò thịt của Triệu Thiên Nhan, dừng một chút :
"Ngọc Kinh.
“Ngọc...... Kinh......”
Triệu Thiên Nhan lặp một , môi khẽ run, bà hoảng loạn lấy khăn tay của , mặt thêu hai chữ Ngọc Kinh.
"Cô thấy đó ư, cao bao nhiêu, bộ dạng như thế nào?"
“ , bao nhiêu tuổi ?”
"Gặp ở , thể gặp ?"
Bà chút khống chế sự kích động, Viên Hồng vỗ vỗ tay bà trấn an:
"Đừng nóng vội, cô , vẻ ngoài chừng hai mươi mấy tuổi, mặc quân trang, trông giống cô.”
“Rất giống ? Vậy là con của !"
Triệu Thiên Nhan khống chế sự kích động, môi run nhẹ, ánh mắt đều đỏ lên.
"Chuyện cũng chắc, nấu cơm ngon mà với ban nãy là vợ của , chờ vài ngày nữa gọi cô tới giúp cô nấu cơm, từ từ quen , cô xem ?"