----
Điền Hương Quả chuyện nhưng tay vẫn dừng , những thế còn rửa sạch nồi, rửa sạch còn chút dầu mỡ nào, bếp, thớt cũng láng bóng tì vết, xong xuôi mới dừng tay.
Cơm chiên trứng vàng óng lên đĩa, thần kỳ nhất chính là hạt gạo nào cũng tròn, hành hoa khi đĩa xào qua nên chút mềm, màu hành xanh biếc phiếm chút màu tô điểm cho cơm trắng như tuyết, trứng vàng óng ánh như mặt trời lặn, màu sắc tương phản thú vị.
Cho dù là đựng trong đĩa bình thường, cũng cho loại cảm giác đang trong hoàng cung, thưởng thức ngự trù mà hoàng thượng mới thể ăn.
Viên Hồng Điền Hương Quả đặt câu hỏi thì nở nụ sang sảng.
“Lương cơ bản của công nhân nhà máy chúng mỗi tháng hơn ba mươi đồng, cho cô sáu mươi lăm đồng ? Làm còn thể tăng thêm.”
Tuy rằng Nhiếp Ngọc Lan đồng chí đang chiên cơm mắt là ai, quan hệ gì với con gái , chỉ nếu vị đồng chí thể nhà máy thì cũng thể nhân cơ hội biểu hiện một phen, vì xưởng trưởng Viên là thông qua bà mới mời đầu bếp.
Gần đây nhân viên trong nhà máy vẫn luôn ý kiến khoản ăn uống của nhà máy , kém xa so với thức ăn của các nhà máy khác.
Xưởng trưởng Viên là một phụ nữ theo đuổi sự mỹ, đương nhiên bỏ phía .
Bữa cơm mà vị nữ đồng chí còn gì để bàn, nếu thể mời cô về nhà máy chắc chắn công nhân sẽ ăn ngon nhiều, nâng cao sản lượng của nhà máy bọn họ.
Nhiếp Ngọc Lan nghĩ như :
"Đồng chí, thấy tuổi cháu cũng lớn, lương hơn sáu mươi đồng thấp , ở nhà máy vài năm cũng hơn sáu mươi đây ."
Hơn sáu mươi ở trong mắt bình thường quả đúng là ít, nhưng đối với đầu bếp mang trình độ cao như Điền Hương Quả mà , vấn đề tiền ít nhiều, mà là nếu cô nhận lời sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của bản .
"Thật xin , chí hướng của cháu ở đây, nếu thím ngại thì chúng thể cho địa chỉ liên lạc, chờ cháu gì cần hợp tác với thím sẽ liên lạc ạ.”
Điền Hương Quả cũng dập tắt hi vọng .
Trần Mỹ Lệ lúc chỉ nhắm đến cơm rang mặt, căn bản chú ý mấy họ đang cái gì, nhưng Lâm Xán Nguyệt ở trong phòng thể chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-136.html.]
"Thuê cô nấu ăn trả mỗi tháng hơn sáu mươi đồng ?”
Cô giờ từng nhà máy việc!
cha cô nhiều năm như , hai một tháng mới hơn một trăm, Điền Hương Quả chỉ nấu ăn ngon một chút thôi.
Dựa cái gì thể nhà máy?
Có thể nhà máy là chuyện bao nhiêu tha thiết ước mơ, mà cô còn cự tuyệt?
Lâm Xán Nguyệt hiểu Điền Hương Quả nghĩ gì nữa, tại kiêu ngạo như thế chứ?
“Này, Điền Hương Quả bỏ qua cơ hội ở nhà máy như thế, là chồng mà cũng quản cô ?”
Hai vợ chồng thật kỳ quái, nếu là đàn ông khác thì hiện tại lao ngoài , thế mà Thẩm Ngọc Kinh vẫn ở đây như việc gì.
Thẩm Ngọc Kinh tựa sô pha, góc nghiêng góc cạnh như đẽo gọt lên, liếc mắt ngoài cửa.
"Muốn gì thì , đó là chuyện của cô , chúng là vợ chồng chứ cha cô , quyền can thiệp."
Chỉ cần Điền Hương Quả thể an phận sống qua ngày thì chẳng quản cô gì.
Cho dù Điền Hương Quả kiếm một xu, cũng sẽ để Điền Hương Quả đói bụng.
Lâm Xán Nguyệt lời cảm thấy Thẩm Ngọc Kinh cũng bình thường.
Cô suy nghĩ đôi chút, đó cho một ý nghĩ khác.
Cuộc sống của Điền Hương Quả trôi qua thật , gì liền cái đó.
Trước khi lập gia đình cô cảm nhận , khi lập gia đình cô mới thể nhận , hóa đàn ông cũng .
Có lúc cô cũng đến nhà máy việc, nhưng Đại Hữu cho, bảo cô ở nhà sinh con, còn phụ nữ kết hôn nên ở nhà, ngoài xuất đầu lộ diện ảnh hưởng đến việc chồng kiếm tiền.