Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

70: Mỹ Nhân Được Cả Nhà Bạo Sủng - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:08:02
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Như Ngụy Xuân Hoa , đoạn đường họ hai mươi mấy phút, vốn định xe lừa , nhưng con lừa ăn no nên chịu nhúc nhích, họ chỉ đành bộ tới đó.

Trên đường, Thẩm Ngọc Kinh thấy tuyết dày quá, liền kéo Điền Hương Quả: "Đợi chút."

Trời đông giá rét, tuyết lớn rơi dày đặc, Điền Hương Quả nghi hoặc hỏi:

"Sao ?"

Thẩm Ngọc Kinh phủi sạch tuyết đầu và vai Điền Hương Quả, tới phía xổm xuống:

"Lên , để cõng em . Khúc phía tuyết dày, em ."

Lâm Xán Nguyệt: "..."

Lâm Xán Nguyệt sang Phùng Đại Hữu: "Em cũng cõng em."

Phùng Đại Hữu ngây ngô:

"Đừng nghịch, thấy em cõng thì đúng hơn."

Anh thôi cũng đủ mệt , nếu cõng thêm Lâm Xán Nguyệt chẳng mệt c.h.ế.t luôn .

Lâm Xán Nguyệt: "..."

Nhìn đàn ông xổm mặt , Điền Hương Quả nhếch môi mỉm , đuôi mắt cong lên.

Cô chậm rãi ghé lưng Thẩm Ngọc Kinh, ôm lấy chân cô, thoải mái lên.

Từ nhà đến đây, chẳng một câu nào.

sẽ đắp chăn cho cô, giúp cô hâm canh, còn cõng cô qua vũng tuyết.

Điền Hương Quả ôm lấy cổ Thẩm Ngọc Kinh, thầm nghĩ rốt cuộc gặp vận cứt chó gì , đàn ông quá tuyệt, thế đối xử với cô cực kỳ.

Thẩm Ngọc Kinh Điền Hương Quả đang nghĩ cái gì, chỉ một ý niệm trong đầu, thà bản chịu khổ còn hơn để phụ nữ của chịu khổ.

Mẹ từng hưởng thụ điều , nên hy vọng con dâu của cũng sẽ hưởng thụ.

Điền Hương Quả ôm lấy cổ Thẩm Ngọc Kinh, mềm mại hỏi :

"Anh chúng thế thể cho khác hâm mộ đến c.h.ế.t ?"

Ánh mắt Lâm Xán Nguyệt hâm mộ đến độ sắp rớt ngoài.

Hai thế thiếu đạo đức quá ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-130.html.]

Thẩm Ngọc Kinh nhíu mày: "Đừng kiêu ngạo, chuyện gì để hâm mộ cả."

Cũng chỉ là một đàn ông chăm sóc vợ thôi mà, gì đáng để ngưỡng mộ?

Điền Hương Quả phì : "Vâng, , ."

Đi về phía vài bước, tầm Điền Hương Quả chợt rút ngắn .

Tuy tuyết dày mấy thế nhưng nó sắp cao qua đùi Thẩm Ngọc Kinh.

Lâm Xán Nguyệt cầm lấy tay Phùng Đại Hữu:

"Em nổi, khúc khó quá."

"Cái đường rách nát , giữa đường hố ?"

ngừng phàn nàn, Phùng Đại Hữu sắp hết nổi:

"Em đừng nữa.

Nếu em thì chúng về, còn thì ngậm miệng . Em cỡ nào cũng chẳng giải quyết vấn đề."

Nghe cô phàn nàn mãi mà Phùng Đại Hữu thấy bực dọc.

Kể từ khi kết hôn, tính nết Lâm Xán Nguyệt càng ngày càng .

Tuy rằng tính tình Phùng Đại Hữu cũng nhưng về lâu về dài cũng chút chịu nổi.

Lâm Xán Nguyệt tủi bĩu môi, chẳng ừ hử gì nữa.

Hơn hai mươi phút , đám đến nhà họ Trần.

Nhà họ Trần ở vùng ngoại ô thị trấn, nơi tập trung nhiều nhà máy, từ nhà máy đồ uống, nhà máy bông, cho tới ít nhà máy gia công vụn vặt.

Xung quanh các nhà máy xây một ít ký túc xá cho công nhân viên chức nhằm tiện cho việc ăn ở. Những ký túc xá công nhân viên chức đều là nhà ống.

Nhà họ Trần sống trong ký túc xá xưởng bông.

Nhà họ phân đến hai gian phòng cạnh .

Bạch Hương Ngọc vốn nhà họ Trần nào cả, nhưng lúc Lâm Xán Nguyệt nhắc tới việc gần đây họ đang chuẩn hỉ sự, mới quyết định mượn nhà họ Trần hòng hãm hại Điền Hương Quả.

Đến gần thị trấn, Thẩm Ngọc Kinh mới thả Điền Hương Quả xuống.

Cho dù cõng một Điền Hương Quả nặng hơn bảy mươi lăm ký một quãng đường dài như trong tuyết, Thẩm Ngọc Kinh cũng một chút khó chịu nào, vẻ mặt vẫn thoải mái, trông như chỉ cõng một cô nương nặng hơn bốn mươi ký.

Điền Hương Quả khi xuống lặng lẽ đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi: "Em mập lắm nhỉ, cõng em như thế mệt lắm ?"

Loading...