----
"Không lạnh lắm , hai đứa bọn con ở phía xe lừa đắp cái chăn lớn lắm, con thoải mái đến mức suýt ngủ mất luôn."
Điền Hương Quả hì hì đáp lời, khuôn mặt nhỏ nanh tròn trĩnh tràn đầy hạnh phúc.
"Vậy là , dì chỉ sợ hai cháu lạnh thôi.
Mau trong nhà nào."
Ngụy Xuân Hoa dẫn bọn họ , nhắc nhở bối cảnh của đối phương:
"Dì Đại Hữu bảo tuyển dụng là con gái nhà công nhân trong xưởng bông thị trấn, hình như cô sắp đính hôn nên cần .
Mà sẵn công xã chúng cũng gần đó, chừng hai mươi mấy phút là tới nơi.
Hai cứ qua đó với Lâm Xán Nguyệt là ."
"Thím sợ Lâm Xán Nguyệt sẽ giở trò quỷ nên nhờ Đại Hữu cùng hai con.
Nếu thật sự xảy chuyện gì, con ngay cho Đại Hữu nhé. Hoặc nếu Đại Hữu nhắc nhở gì, mấy con nhất định lời thằng bé."
Phùng Đại Hữu là chồng của Lâm Xán Nguyệt.
Kể cả khi Lâm Xán Nguyệt lợi hại đến cỡ nào nữa cũng gả , lời chồng .
Ngụy Xuân Hoa thích Điền Hương Quả, sợ cô hãm hại nên an bài chuyện rõ ràng: "Chuyến nếu Lâm Xán Nguyệt và Bạch Hương Ngọc bẫy gì con, con hãy mặc kệ những thứ khác, cứ việc thẳng tay dạy cho Lâm Xán Nguyệt một bài học, thím gõ đầu nó."
Tuy lời như nhờ Điền Hương Quả giúp một tay, nhưng thật đang chỗ dựa cho cô.
Trong lòng Điền Hương Quả ấm áp, cô nghĩ tới ở niên đại gặp đối với cô như dì Ngụy, rõ ràng là bèo nước gặp nguyện ý cô thu xếp nhiều chuyện như .
Điền Hương Quả , ôm lấy cánh tay dì Ngụy:
"Dì thật , cứ yên tâm ạ, con tuyệt đối sẽ để bọn họ bắt nạt ."
Ngụy Xuân Hoa chỉ cô thông minh, thể hiểu ý .
“Được , đừng lắm lời với dì. Mau , lát nữa dẫn con ngoài , nịnh dì cũng vô dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-129.html.]
Dẫn Điền Hương Quả và Thẩm Ngọc Kinh trong phòng xong, Ngụy Xuân Hoa liền rời .
Lâm Xán Nguyệt sớm chuẩn để thể thấy Điền Hương Quả bại trận, cô thể tích cực cho chứ?
Không đợi Điền Hương Quả tới, cô cầm theo túi vải nhung ngoài.
Lúc trông thấy Điền Hương Quả, cô trợn mắt, với vẻ trịch thượng:
"Cô tới muộn quá đấy, kéo tìm việc cho cô mà cô còn lề mề như . Có chút cảm giác ơn ?"
Điền Hương Quả lạnh: "Vậy phiền cô nữa, về ."
Chưa tính tới việc hại cô, giờ còn vùi dập cô nữa , thật sự là chiều đến sinh hư .
Lâm Xán Nguyệt còn đang chờ Điền Hương Quả cùng để dạy cho cô một bài học.
Cô thề với Bạch Hương Ngọc, nhất định dẫn Điền Hương Quả tới đó, nếu mà , Bạch Hương Ngọc sẽ nhạo cô thế nào!
Lâm Xán Nguyệt thấy Thẩm Ngọc Kinh lạnh mặt trừng , miễn cưỡng rặn nụ :
"Được , , giận đến thế.
Ban nãy bâng quơ thôi mà, cô hung dữ thế kìa. Được chúng mau , gì chứ tiền là thể nể mặt nha."
Chiếu theo tính tình Lâm Xán Nguyệt thể xoa dịu cô lúc chứ?
Điền Hương Quả càng thêm chắc chắn đây là một cái bẫy.
cô sợ, chỉ cần Thẩm Ngọc Kinh cùng, cho dù phía là sài lang hổ báo cô cũng sợ.
Không chỉ sợ, cô còn cho những kẻ bắt nạt trả một cái giá thật lớn!
"Được thôi, thấy cô thành tâm mời đến thế, ráng cùng cô ."
Chủ yếu là Điền Hương Quả tức c.h.ế.t mà đền mạng.
Lâm Xán Nguyệt: "..."
Người quả nhiên hổ là cái gì!
Quên , quên , lát nữa cô đây sẽ dễ chịu hơn thôi.