----
Trần Hữu Khánh sang với Điền Tú Nga:
"Em yên tâm, ấn liền đây. mà em gì trong đấy thế?"
"Chỉ giấy đảm bảo thôi.
Nếu mấy thể hài lòng, sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, tuyệt đối dây dưa mấy nữa."
Điền Tú Nga .
"Chúng nhất định đến bước ?
Tú Nga , hai là vợ chồng mấy năm , chuyện của Đoàn Xảo thật sự thể trách .
Chúng Chiêu Đệ, nhà cửa, nếu em tiếp tục sống chung với nữa, chúng thể dọn ở riêng mà.
Chẳng lẽ một hai cứ tách ? Trái tim em bằng sắt đá ?"
"Nếu em nghĩ cho bản , chẳng lẽ em nghĩ đến cảm giác của Chiêu Đệ ?
Một đứa trẻ cha như thế, cũng thể khác coi thường cả. Rồi mai mốt dựng vợ gả chồng cũng sẽ dễ dàng bắt nạt."
Trần Hữu Khánh đầu tiên phát hiện, thì Điền Tú Nga nhẫn tâm đến .
"Tú Nga, em thật sự thất vọng."
Ông rằng bản thất vọng đến cực điểm, những còn tưởng rằng Điền Tú Nga và cha ăn cắp ăn trộm phát hiện.
Điền Tú Nga thật sâu: " cũng nghĩ ."
Cô lười nhiều lời với Trần Hữu Khánh, giờ gì cũng vô dụng cả thôi, chỉ là một tên ngu ngốc, hèn nhát, ích kỷ đến cùng cực.
Đáng tiếc, tới tận giờ phút cô mới rõ Trần Hữu Khánh.
Điền Tú Nga rảnh giáo dục mấy kẻ ngốc.
Cô về phía những khác trong nhà họ Trần: "Các ấn ? Ấn , một chốc nữa sẽ ngay."
Hai mắt Trần sáng lên, đây chẳng là thứ bà . Thế là bà hai lời, lập tức đem đầu ngón tay vê mạnh trong đất sét đỏ, dùng đất sét đỏ ấn lên tờ giấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-126.html.]
Người nhà họ Trần một một lượt xếp hàng ấn dấu tay.
Đoàn Xảo Điền Tú Nga thể , ả tự giác coi thành nhà họ Trần, cũng mò ấn theo.
Thấy giấy thừa một dấu vân tay, Điền Tú Nga lắc đầu.
Ngu xuẩn, đến chữ còn mà dám tới ấn dấu tay, ả thật sự sợ bản sẽ lừa bán, tham lam đần độn, phụ nữ như thể kết cục đến mức nào?
Trái tim Điền Tú Nga trải qua bao dày vò vốn c.h.ế.t lặng, đến lúc mới dần dần nhẹ nhõm hơn.
Trong lúc nhà họ Trần bước lên con đường chông gai, cô chuẩn sẵn sàng để bước về phía tươi sáng hơn.
Trần Hữu Khánh là cuối cùng ấn dấu tay. Sau khi ấn xong, trở thành một cái xác hồn, nỗi ân hận mãnh liệt bao phủ lấy , nhưng sĩ diện đàn ông đang chật vật chống đỡ cho .
Một đàn bà m.á.u lạnh cần nữa, còn giữ gì?
Anh van xin đến thế, đến thế nhưng tim cô vẫn cứ lạnh lùng.
Mặc dù thể ban đầu là của nhưng những chuyện chỉ thể trách một Điền Tú Nga.
Là vợ là chồng với nhiều năm, Điền Tú Nga đại khái Trần Hữu Khánh nghĩ như thế nào.
Cô gì, chỉ cất tờ giấy Đoàn Xảo, :
" sẽ , nhưng lúc nào còn xem cô thế nào."
Hai mắt Đoàn Xảo sáng lên: "Cô gì?"
Điền Tú Nga cầm d.a.o lên:
"Đi nấu cơm cho , bưng rót nước nữa. cô hầu hạ .
Chừng nào hầu hạ đến mức thấy hài lòng, sẵn lòng nhường vị trí cho cô ngay.
Còn nếu , sẽ cắn răng tiếp tục chung sống với Trần Hữu Khánh.
Giờ vẫn còn là con dâu nhà nhà họ Trần, hơn nữa còn nhiều con cái hơn cô."
"À đúng , nếu cô thể sớm mang thai con của Trần Hữu Khánh, cũng thể nhường vị trí cho cô. Dù đứa bé cũng đáng thương mà."
Thanh âm Điền Tú Nga sâu kín.
Đoàn Xảo để ý nhiều đến .