----
Trần Xuân Thảo , nếu lúc đầu Điền Tú Nga vài phần do dự, xong mấy câu cô thì còn do dự nữa, vươn tay đánh Kim Sinh.
“Đừng, đừng, mụ điên, cô đừng đánh con trai của , đồ đàn bà chanh chua thối tha, sinh con trai còn ghen tị với , cô đánh con trai, đánh Tiểu Hổ và Phạm Lập chứ?”
“A!”
“Mau dừng tay, đau quá, mấy đây giúp với.”
Trần Xuân Thảo đánh, tay ôm Kim Sinh cũng lỏng vài phần, Điền Tú Nga nhắm chuẩn thời cơ, một gậy một gậy đập ở đùi, lưng nó.
Sinh Kim thê thảm: “Thím ơi, đừng đánh con, đừng đánh con, con sai , huhu…huhu con bắt nạt Chiêu Đệ nữa”
Điền Tú Nga lạnh: “Bây giờ mới sai , muộn !”
Trần Xuân Hương tình cảnh kích thích tóc gáy dựng thẳng, lập tức phản bội:
"Hay cho Trần Xuân Thảo nhà chị, con trai chịu đòn còn kéo khác xuống nước, con trai nhà chị ác nhất một bụng xa, tuổi còn nhỏ thể mấy chuyện , lớn lên còn nó sẽ gì nữa, Tú Nga đánh tiếp .”
Vương Đại Nữu cảm thấy mấy lời cũng lý:
“Xuân Hương sai, chị vẻ dễ chuyện, nhưng chị xa nhất, nhiều đều là do chị ở phía sai xử, chỉ khác thế nào để bắt nạt Tú Nga.”
Điền Tú Nga mấy lời cũng chút ngoài ý , đạo đức của mấy đúng là chẳng gì, yếu thì họ mạnh, mạnh thì họ sang cắn xe lẫn , chẳng ai .
Cô đánh Sinh Kim trút giận xong, vung gậy về phía Trần Nhị Khánh, tiếp đến đánh Vương Đại Nữ và con trai bọn họ Trần Tiểu Hổ, đánh xong hai đó thì sang Trần Xuân Hương và Phạm Lập, cuối cùng đánh ông Trần.
Ông Trần đánh hai , ôm đầu, đau đớn kêu lên: “Dựa mà lão già đánh hai ?”
Điền Tú Nga đánh lâu như cũng chút mệt mỏi, lau mồ hôi : “Đánh nhiều quá nhớ nổi.”
Mọi trong phòng đều đánh, cũng cắn xé nữa, bắt đầu hận Điền Tú Nga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-120.html.]
Điền Tú Nga ở giường, ghét bỏ bọn họ, tính cách bọn họ như , cho dù đánh cũng đánh đều hết mới tỵ nạnh , đoàn kết quá.
Mấy cái quái gì ?
Lúc cô lo ngại nhiều thứ, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu sống thì thể lo lắng quá nhiều .
Mọi ở trong phòng kêu lên tiếng, rốt cục đánh thức Trần Hữu Khánh ngủ gục ở phòng bên cạnh, Trần Hữu Khánh tỉnh bụng đói kêu lên, sờ sờ bụng, tiếng kêu rên bên cạnh doạ cho đổ mồ hôi lạnh.
Anh mặc thêm quần áo vội vã , xông phòng thì thấy thảm trạng trong phòng.
Bên trong, nhà họ Trần đều ngã xuống, bất luận là nam nữ già trẻ gì cũng ngoại lệ, mà Điền Tú Nga vững vàng giường, trong tay cầm gậy quấy phân, giống như một nữ hùng đánh tanh tag trận.
Đầu óc Trần Hữu Khánh ong một tiếng đó c.h.ế.t lặng.
Anh đỡ dậy: “Mẹ chứ.
Chuyện gì xảy ? Có con gì xuống núi ? Là Tú Nga cứu hả?”
Trong ấn tượng của Trần Hữu Khánh, Điền Tú Nga vẫn luôn là một phụ nữ dịu dàng nhu thuận, cô cá tính mạnh, nhưng là một phụ nữ .
Nhất định là cô đuổi mấy thứ đó .
Người nhà họ Trần “...”
Điền Tú Nga lạnh lùng , về phía Trần Hữu Khánh:
“Anh suy nghĩ nhiều , cha đều đánh.”
Người nhà họ Trần trong nháy mắt kêu lên tiếng, để cho Trần Hữu Khánh cưới cái dạng gì.
Ông Trần thấy con tới, nghĩ đây là chỗ dựa vững chắc, lập tức cáo trạng:
“Con ác phụ , còn cầm cây gậy đó thọc vô miệng con.”