----
Điền Hương Quả gật đầu, híp mắt :
“Cám ơn dì, đúng , mấy ngày cháu trứng ngâm , còn trứng muối nữa, để cháu gói đưa cho dì một ít, ăn chung với cháo hoặc cơm, kẹp trong bánh bột ăn cũng ngon á."
“Không , dì thể nhận.”
Ngụy Xuân Hoa cũng dám nhận, trứng gà trứng vịt cũng là đồ hiếm, nhà ở của Điền Hương Quả, tuy rằng sạch sẽ nhưng điều kiện cũng lắm.
Bà cũng thiếu ăn thiếu mặc, tuy rằng thích tay nghề của Điền Hương Quả nhưng thể nhận, nhất là trứng và muối, hai thứ đều là những thứ cần thiết để sống.
Điền Hương Quả đồng ý với bà, lôi lôi kéo kéo với Ngụy Xuân Hoa:
“Dì thật lòng thật đối xử với cháu, cháu cũng đối xử với dì, cháu cũng vong ơn, nếu thì dì mà cho cháu gì đó cháu cũng ngại lấy, nên dì nhận, qua tình cảm mới bền lâu.”
Ngụy Xuân Hoa cũng rõ ràng ý của Điền Hương Quả, nhưng suy nghĩ một lát cũng hiểu .
“Được , cháu lấy cho dì, nhưng cũng đừng lấy nhiều quá.”
“Ôi, cháu thật sự đó.”
Đồ ăn ở phòng bếp, Điền Hương Quả tiến bếp, Ngụy Xuân Hoa theo phía cô nhịn khen ngợi:
"Dì thấy hai đứa nhỏ nhà cháu xinh , còn song sinh, dì thấy đứa lớn giống Thẩm Ngọc Kinh, đứa nhỏ thì giống cháu hơn.”
Hai đứa nhỏ chơi đùa ầm ĩ hạnh phúc.
Vào phòng bếp, Điền Hương Quả lấy hai cái bình, mở một cái bình thơm phức mùi , đều là thô rẻ tiền, năm lấy đưa cho Thẩm Ngọc Kinh, Điền Hương Quả đưa về nhà đẻ một ít, còn trứng ngâm .
Một cái bình khác là bình đựng trứng vịt muối.
Ngụy Xuân Hoa nhịn chậc chậc hai tiếng:
"Cháu vì ăn uống mà thể ướp nhiều thứ ho như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-114.html.]
Điền Hương Quả vớt năm quả trứng vịt muối và năm quả trứng ngâm :
"Cháu là đầu bếp, việc gì thì luyện tay nghề, phần còn cháu định đợi lúc Thẩm Ngọc Kinh trở quân đội, đưa cho ăn đường, bên ngoài thoải mái bằng ở nhà, để cho mang theo ăn, cũng vui vẻ hơn nhiều."
Ngụy Xuân Hoa chớp chớp đôi mắt, chua xót :
“Làm việc ở trong quân đội đúng là cực khổ. Hai còn là đôi vợ chồng trẻ, chồng ở nhà, phụ nữ đúng là cực khổ
Trong quân đội cũng nơi cho gia đình ở, cháu tính theo nó luôn ?”
Điền Hương Quả cũng chút hiểu: “Con hỏi , đợi khi về cháu hỏi thử xem.”
Cô cũng cả nhà sum họp với , như cũng .
Cô gói trứng xong đưa cho Ngụy Xuân Hoa: “Về là thể ăn , mặn lắm, nhưng chắc canh ngon.”
Ngụy Xuân Hoa tay cầm đồ ăn, tâm trạng chút khác lạ.
Trong nhà bà đồ ăn nhưng đó cũng là của nhà chồng, bà từ bên ngoài mang về một ít đồ ăn nhiều ít, ai thích tay nghề của Điền Hương Quả nên lấy về cũng mặt mũi đó.
Lâm Xán Nguyệt gả nhà cũng một thời gian, bây giờ cũng bận rộn việc gì nhiều, mỗi ngày đều dậy muộn, khi cô tỉnh ngủ thì Ngụy Xuân Hoa trở , còn đặt trứng gà trứng vịt lên bàn, cho nhà họ Phùng là thức ăn Điền Hương Quả cho.
Lâm Xán Nguyệt hiểu, đây là Điền Hương Quả cảm ơn cô hỗ trợ giới thiệu việc, cho nên gởi chút đồ .
Coi đặt m.ô.n.g xuống ghế, ôm bả vai trứng gà tròn vo bàn, nhẹ :
"Ở hôn lễ của kiếm hơn một trăm năm mươi đồng, mà chỉ lấy chút đồ cỏn con để cảm ơn, đúng là chỉ cô mới thể như ."
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng dày hề ghét bỏ, nghĩ đến tay nghề của Điền Hương Quả, miệng cô chảy nước miếng.
Lâm Xán Nguyệt định chút đồ chỉ đủ cho cô nhét kẽ răng.
Chợt một bàn tay phớt ngang lấy mất trứng gà trứng vịt bàn!
Lâm Xán Nguyệt trừng mắt sang.