----
Em vợ cũng ở đây, Trần Hữu Khánh cũng tiện , :
"Mẹ, lát con tới nữa, với Tú Nga chờ con, bảo cô yên tâm, con sẽ để cho con kiếm chuyện với em , ai cũng thể khó cho cô và Chiêu Đệ.”
Đều là do hại đưa Đoạn Xảo tới.
Anh thích Tú Nga, từ nhỏ thích , thường xuyên theo Tú Nga, mơ ước một ngày thể cưới Tú Nga về…
Ai …
Này...
Trần Hữu Khánh buồn bực rời , cúi đầu ỉu xìu.
Chờ xa, Hạ Mai mới khẩy một tiếng.
" là kẻ lòng đen tối, nếu thật sự hiểu lầm gì đó trực tiếp giải thích với Tú Nga? Bây giờ giả mù sa mưa thì ít gì, ai thèm lời xin của nó!"
"Thật là xui xẻo, tội nghiệp con gái của bà đụng một kẻ như nó."
Khi Trần Hữu Khánh tới khuôn viên nhà họ Điền, Điền Tú Nga tỉnh, cô lao ngoài hỏi , rằng những chuyện liên quan đến .
Cô chồng gặp cô, thể là vấn đề gì ở trong, nhưng chắc liên quan gì đến , suy nghĩ ở góc độ khác, bắt chuyện cũng đáng thương.
một suy nghĩ khác với cô, kết hôn lâu như , mỗi chồng khó cô cùng Chiêu Đệ, đều hề mặt, cũng chẳng gì cả nên chồng mới càng ngày càng quá đáng như .
Hai ý nghĩ đánh trong đầu, sắp xé rách đầu cô .
Điền Hương Quả ngủ ngon lành cả đêm, chị cô đang khó chịu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-111.html.]
Mãi tới buổi trưa, Điền Tú Nga cũng suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ là của ai thì ai cũng là kẻ đáng thương, cô năng lực giúp ai cả, về đáng thương, chẳng lẽ cô đáng thương ? Đứa bé đáng thương ?
Cô chịu đựng, hi sinh nhiều năm như , sinh con cho nhà họ Trần còn trâu ngựa, ai còn đáng thương hơn cô.
Có lẽ , Trần Hữu Khánh thích cô, tình cảm thời trẻ là giả dối, nhưng yêu thương cũng sinh củi, gạo, dầu, muối, cô thể tự lừa gạt , thể để cho con gái tiếp tục khi dễ.
Điền Tú Nga mạnh mẽ gạt nước mắt, dậy mặc quần áo.
Cô mặc quần áo xong chuẩn gấp chăn, vén chăn lên trong nháy mắt chú ý tới Điền Hương Quả, cô thẳng ngủ, hai tay để ở bên , ngủ say.
Điền Tú Nga gấp chăn xong, đắp chăn cho Điền Hương Quả, nghẹn ngào :
“Hương Quả, em nhất định một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chị hy vọng em giống chị, nếu trong hai chúng một bất hạnh, thì để chị là đủ .”
“Ông trời ơi, ông hà khắc với con, thì cho em gái con một cuộc sống hạnh phúc.”
Cô xong câu đó, ngoài, rửa mặt, ăn cơm, thực mới vực đạo, cô ăn no mới sức trở về chuyện với nhà họ Trần.
Điền Hương Quả ngủ một giấc đến buổi chiều, mơ mơ màng màng mở mắt, mí mắt nặng, thịt đau nhức, cô dụi dụi mắt, phát hiện mắt một bóng mơ hồ.
Bóng hình đó yên lặng xa lắm, vai rộng eo hẹp, gầy gầy cao, sống lưng thẳng tắp.
Điền Hương Quả còn tưởng rằng đang mơ, vươn tay quơ quơ bóng hình :
“Ha ha ha...Trai ... Em mơ thấy trai .”
lúc chuẩn chạm tới Điền Hương Quả thu tay , nhắm mắt trong lòng niệm Đạo Đức Kinh:
“Không , , kết hôn , thấy trai cũng là phản bội Thẩm Ngọc Kinh, A Di Đà Phật, sắc tức là , tức là sắc, nhà một chồng như một bảo vật."
“Tuy rằng lạnh như băng, nhưng tư tưởng tiến bộ, thể lực , , lái xe máy còn đau lòng , chồng là đỉnh cao của hiện tại , thể tham lam.”
Thẩm Ngọc Kinh: "...”