----
Chỉ vì nể tình Trương Tam Thuận cũng đến đây nên trực tiếp cầm chổi đánh đuổi Bạch Hương Ngọc.
“Ông mau xuống , giường ở phía đông nóng lên .”
Phùng Thúy Hoa chào hỏi ông , Trương Tam Thuận cũng đỡ ông cụ Điền cùng xuống.
Tất cả đều chào hỏi Trương Tam Thuận, gạt Bạch Hương Ngọc sang một bên, trong lòng Bạch Hương Ngọc cực kỳ thoải mái, định gây chút ồn ào gì đó nhưng ai chú ý đến cô nên tự cô yên.
Cô chỉ thể tìm một góc xuống, xem bọn họ chuyện sôi nổi.
Trương Tam Thuận nhà họ Điền gặp Bạch Hương Ngọc cho nên cũng để ý đến cô .
Cô cái gì cũng tự đòi , cô thèm đàn ông của Hương Quả tiểu thư, nhà họ Điền để ý tới cô cũng là chuyện bình thường.
Trương Tam Thuận đến, Điền Hương Quả tự xuống bếp nấu cơm chiêu đãi ông , buổi trưa cô vội vàng chuẩn bốn năm món ăn, hâm nóng một bầu rượu cao lương, đàn ông trong nhà vui vẻ tập trung cùng uống một bầu rượu.
Bây giờ cũng lái xe nên chỉ đành ở ngủ một giấc đến chiều mới rời .
Buổi chiều Trương Tam Thuận mới tỉnh rượu, gọi Điền Hương Quả sang một bên chuyện:
“Hương Quả tiểu thư, nếu cô thời gian thì về thăm lão gia, ông cứ nhắc đến cô mãi.”
Trên khuôn mặt khắc khoải theo năm tháng của Trương Tam Thuận chút tiếc nuối, nếu Hương Quả tiểu thư là cháu ruột của lão gia thì .
Hương Ngọc tiểu thư bây giờ quá kiêu căng, tính cách giống nhà họ Bạch chút nào.
Điền Hương Quả nghĩ đến ông cụ Bạch, ông là trong nóng ngoài lạnh, nguyên cảm thấy ông nội chút hung dữ, đó là suy nghĩ của thành thục mới .
Khi còn bé, nguyên trong nhà chửi mắng, mỗi như thế ông nội vẫn luôn chăm sóc cho cô, nhưng cô hiểu.
Điền Hương Quả hiểu .
Người già dễ nhớ chuyện quá khứ, khi nào thời gian rảnh thì cô thể trở về tròn chữ hiếu, cũng để thiết xây dựng quan hệ gì với Bạch tư lệnh mà đơn giản bởi vì cô kế thừa phận của nguyên nên cô giúp cô khắc phục hậu quả mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-107.html.]
Hơn nữa con cô là sống tình cảm nhưng cô vẫn sẵn lòng kết bạn với những đối xử với .
“Chú Trương, chú cứ yên tâm, chờ khi cháu giải quyết xong việc nhất định sẽ trở về thăm ông .
Cũng hơn ba năm , cháu cũng nhớ ông nội.
Lúc bởi vì mấy đứa nhỏ còn nhỏ khó , nhưng bây giờ hai đứa nhỏ cũng lớn hơn , cháu dẫn bọn chúng về thăm, chỉ sợ ông nội chịu nổi quấy rầy thôi.”
Những lời của Điền Hương Quả vô cùng dễ , giải thích hợp lý vì mấy năm nay cô trở về.
Trương Tam Thuận chỉ thở dài, Hương Quả tiểu thư thật sự đổi quá nhiều!
Trước cô cũng khác gì Hương Ngọc tiểu thư, nhưng bây giờ cô thể nhiều lời đạo lý như , vẻ hiểu hơn.
Chắc chắn là gả đúng , suy nghĩ sẽ đánh thức.
Trương Tam Thuận an ủi cô: “Hoàn cần lo lắng, ông nội cháu đang đợi cháu trở về, ông sợ ồn ào, chỉ sợ im lặng.”
Điền Hương Quả cũng nghĩ như : “Vậy cháu sẽ dẫn bọn nhỏ cùng.”
“Được.”
Trương Tam Thuận Bạch Hương Ngọc về phía bên , thấp giọng hỏi:
“Hương Quả, cháu Hương Ngọc tiểu thư giống ai ? Chú thấy nhà cháu đều là , nhà họ Bạch cũng như thế, tính cách của cô như ?”
Nói theo lý lẽ thì luôn luôn một lý do tại như thế.
Điền Hương Quả nheo mắt , buồn bã : “Có thể là bởi vì... Bác hai gái ở nhà?”
Trương Tam Thuận hiểu.
Nhà họ Điền , nhưng ở nhà.
“Được , cũng coi như giải quyết sự tò mò của chú, chú về đây.
Nếu cháu về thì cứ với chú, chú lái xe đến đón cháu.”