----
Cô xong, một vài học lớp xóa mù chữ với Phùng Thúy Hoa khinh miệt xì một tiếng:
“Đánh rắm cái quái gì, trí nhớ của thím Phùng nhất. Trí nhớ của thím còn hơn hơn bốn mươi tuổi như đấy.”
“Thím mấy sẽ chữ, hơn một trăm chữ cũng học mười mấy chữ. Nếu cô đầu óc thím , nghĩ đầu óc của cô chỉ là nước tiểu đấy.”
“Đi ngoài vài ngày quên mất gốc rễ của !”
Người trong đại đội ngươi một lời một câu, từng câu đều giẫm nát thể diện của Bạch Hương Ngọc lên mặt đất.
Cô đưa tay chỉ mũi :
“? chứ? Chẳng lẽ sai ? Bà cũng lớn tuổi , chắc mắc bệnh kém trí nhớ .”
“Im !”
Ông cụ Điền nổi nữa:
“Nếu cô coi thường nhà như thì đừng đến nhà nữa, .”
Hừ, bà cụ nhà ông rõ ràng là phụ nữ thông minh nhất thế giới, đứa cháu bất hiếu sống ở đây mười mấy năm, lúc về còn dám nguyền rủa trưởng bối.
Mọi kiến thức đều học ở trong bụng chó .
Bạch Hương Ngọc ngờ rằng bây giờ thành viên ngọc quý trong tay nhà họ Bạch, những con mắt cá còn mau tới nịnh bợ cô .
Rốt cuộc cả đám phận bây giờ của cô là gì ?
Thật Điền Hương Quả hiểu tại cô kiêu ngạo như , chẳng qua cô cảm thấy bây giờ khác lúc , đến những nịnh bợ lấy lòng cô , cho dù đường gặp một con chó, nó cũng sủa gâu gâu vài tiếng với cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-105.html.]
cô nghĩ sai , bình thường cũng đủ trình độ để tiếp xúc với cô , ở thời đại giản dị, nghĩ nhiều như .
Bọn họ chỉ nghĩ tính cách của Bạch Hương Ngọc kỳ lạ như ?
Trông cô giống như nhiều việc ác ở trong thời đại , nhưng hành động độc ác, lỗ mãng ?
Cô luôn cảm thấy vô cùng lợi hại, cực kỳ trùm sò, đồng thời cũng khinh thường tất cả , xem ai đời cũng ngu ngốc, chỉ một cô thông minh.
Không phù hợp, quá phù hợp .
Bạch Hương Ngọc nhẫn nhịn, tiếp tục tranh cãi cùng bọn họ nữa, cô sớm những đều là một lũ ngu ngốc, rõ đối tượng nịnh bợ là ai.
“Bà… bà nội, là do lâu quá con gặp bà, mà bà cũng đối xử dịu dàng với cháu nên cháu mới tức giận kiềm chế tính tình.
Cháu sai , bà đừng chấp nhặt với cháu.
Cháu đến để thăm bà, cháu còn mang theo nhiều quà ở trong xe đấy, chú Trương, chú lấy xuống giúp cháu với.”
Bạch Hương Ngọc cảm thấy nếu bây giờ lấy đồ , lẽ cũng rõ về cô chứ.
Cô luôn nghĩ vô cùng đơn giản, cô nghĩ đối phương như thế nào thì đối phương giống như thế đó.
mà cô nghĩ sai, Điền Hương Quả thấy chú Trương lấy đồ từ trong xe , lời nào chặn miệng Phùng Thúy Hoa đang đuổi :
“Bà nội, khó khăn lắm cô mới trở về một chuyến, cứ để cô , mau dọn chỗ để chú Trương trong.
Điền Hương Quả cũng bụng, chủ yếu là vì cô bỏ qua chuyện , cuộc sống bây giờ đều khó khăn, ai đẩy ý bên ngoài chứ.
Cô mở miệng, Phùng Thúy Hoa cũng tiện thêm gì nữa, bà cháu gái ngốc, cô cũng chỉ giúp bọn họ giữ nhiều đồ mà thôi.
Nhìn xem, vẫn là đám Hương Quả hiếu thảo với bà.
Cuối cùng Bạch Hương Ngọc và Trương Tam Thuận cũng cửa nhà ông cụ Điền, những khác xem náo nhiệt thấy đóng cửa cũng xem náo nhiệt nữa, vòng quanh xe cho đủ trở về.