----
Bạch Hương Ngọc nhếch nhác mặt đất, mũi đụng đau nhức, tưởng Thẩm Ngọc Kinh còn ở phía nên cô cố chịu đau điều chỉnh tư thế , đó sỉ diện chờ Trương Tam Thuận tới đỡ dậy.
Mặc dù Trương Tam Thuận cũng lớn tuổi, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn, vững vàng tới đỡ cô dậy.
Ngoài ông , ai trong nhà họ Điền gia của đội sản xuất quan tâm đến cố .
Bạch Hương Ngọc lên, lau tuyết , thấy hờ hững thì khó chịu, mặc dù xem thường những ở đây nhưng cô sẽ thường xuyên về, chỉ về đây cô mới thể gặp Thẩm Ngọc Kinh.
Người quan trọng nhất của nhà họ Điền chính là Phùng Thúy Hoa, đầu tiên Bạch Hương Ngọc lấy lòng của bà .
Theo như cô nghĩ, bây giờ bay lên đầu cành cây, biến thành phượng hoàng thật , chỉ cần cho nhà họ Điền một chút ngon ngọt, nhà họ Điền sẽ cảm thấy mang ơn.
Cô sửa sang quần áo, lúc chuẩn tinh thần hơn, chậm rãi tới bên cạnh của Phùng Thúy Hoa, đỏ mắt:
“Đứa cháu gái bất hiếu của bà nội về .”
Đôi mắt của Phùng Thúy Hoa độc ác, bà mới phát hiện ánh mắt của Bạch Hương Ngọc vẫn luôn dán của Thẩm Ngọc Kinh.
Trong lòng bà tức giận, cái đồ hổ , lúc khi còn ở trong nhà thì vênh mặt hất hàm sai bảo khác, lúc rời thì cả đời cô sẽ bao giờ trở về nữa, bây giờ ý gì?
Vì một đàn ông mà cam lòng vứt bỏ sĩ diện của để về ?
Nằm mơ , ai thể cướp đàn ông của con bé Hương Quả .
Phùng Thúy Hoa nheo đôi mắt già nua, khách sáo hừ lạnh :
“Lúc rời , cô mắng bà già nghèo, cả nhà đều sống trong khu ổ nghèo ? Sao bây giờ cô chịu về ?”
“Sao thế, sợ mùi nghèo túng của chúng dính lên cô ?”
Giọng bà lớn cũng nhỏ, đủ khiến đều thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-104.html.]
Điền Hương Quả mở mí mắt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, Bạch Hương Ngọc còn gan những lời như ?
Những xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Trương Tam Thuận cau mày, đồng ý Bạch Hương Ngọc, dù bọn họ cũng là mười mấy năm, nhà họ Điền đối xử với , lúc sắp rời cô thể những lời như .
Đây là vong ân phụ nghĩa ?
Ông dám chắc nếu bởi vì nhà họ Bạch giàu quyền thế, Bạch Hương Ngọc nhất định sẽ vui vẻ trở về.
Nếu như ông cụ Điền bế nhầm cô là giàu , còn nhà họ Bạch giàu thì cô nhất định sẽ về nhà họ Bạch.
Loại như thế... là con nhà họ Bạch chứ.
Chuyện ...
Không thể , truyền thống nhà họ Bạch đoan chính, sinh đứa trẻ như !
Trương Tam Thuận hình nghiên chỉnh của Phùng Thúy Hoa và dáng vẻ ngay thẳng của nhà họ Điền, khỏi lên xin cho Bạch Hương Ngọc:
“Chị, ngờ xảy chuyện như , coi như mặt Hương Ngọc tiểu thư xin chị.”
Bạch Hương Ngọc suy nghĩ một lát, nhưng chỉ thể nhớ sơ sơ một vài chuyện mơ hồ, cô nhớ từng như nhỉ?
Bà già c.h.ế.t tiệt giội nước bẩn lên cô chứ!
Cô nắm chặt tay, trừng mắt Trương Tam Thuận xen việc của khác, cái lão già ngu xuẩn dám chủ , chờ đến lúc về nhà cô báo cáo những chuyện với ba.
Hừ, thương cô nhất ở trong nhà chính là ba cô .
Bạch Hương Ngọc cũng gánh cái nồi :
“Bà nội, bà cũng lớn tuổi , con nhớ con từng những lời như ? Có bà bệnh kém trí nhớ nên nhớ lầm ?”