----
Lời khiến Điền Hương Quả bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Theo cô thì tình cảm của chị gái với Trần Hữu Khánh cũng khá , ở thời đại cuộc sống của phụ nữ khổ cực, Trần Hữu Khánh ở phương diện nào đó cũng coi là một đàn ông .
Đáng tiếc gia đình và một giải quyết rõ chuyện.
Điền Hương Quả , ánh mắt lóe lên:
“Nếu như rể đồng ý thì ? Chị, chị thế nào?”
Phùng Thúy Hoa Điền Hương Quả, đó Thẩm Ngọc Kinh một chút, bà cảm thấy hai vợ chồng trẻ đang giấu bọn họ chuyện gì đó.
Tối qua Điền Hương Quả cũng gì tới hai cụ già nhà họ Trần, chẳng lẽ xảy chuyện gì ?
Khi chuyện gì, bà cụ cũng , vì sợ sai.
Tính qua ngày khác bà sẽ hỏi Hương Quả xem thế nào.
Câu hỏi khiến Điền Tú Nga sửng sốt, nếu như Hữu Khánh cách nào giải quyết thì ?
Cô cũng cả, nhưng trong tiềm thức cô vẫn tin tưởng Trần Hữu Khánh, cảm thấy thể giải quyết chuyện .
“Chuyện ...”
“Đến lúc đó chúng sẽ bàn bạc , cả nhà luôn bàn bạc cùng .”
Trong lúc đang chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Phùng Thúy Hoa hất cằm:
“Mấy đứa xem bên ngoài chuyện gì , hình như nhiều ở cửa nhà chúng .”
Mùng hai tết ai cũng về nhà đẻ , còn nhiều chạy đến cửa nhà cô như .
Lúc quả thật nhiều tụ tập ở cửa nhà họ Điền, đó là bởi vì một chiếc xe con từ bên ngoài lái , xe bốn bánh uy nghiêm, khí thế hiên ngang, lái từ bên ngoài giống như một con gà trống đúc bằng vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-102.html.]
Xe máy ở trong đội sản xuất cũng là đồ hiếm thấy chứ đừng đến những thứ .
Các đội viên vô tình nhao nhao theo phía xe đến cửa nhà lão Điền, trong đám đông còn con Trần Tú Hoa và Hồ Phượng Trân. Bọn họ rướn cổ lên bên trong, xem rốt cuộc ai tới.
Nhà ông cụ Điền quen một giàu như ?
Như tạo một trận chiến lớn .
Trong đám lẩm bẩm: “Ôi chao, ai gia, nhà lão Điền còn họ hàng giàu như ? Sao giờ từng bọn họ đến nhỉ.”
“Nhà lão Điền khá giả ? Bà Điền nhiều chữ, còn xuất từ lớp xóa mù chữ, lẽ bà quen .”
Trần Tú Hoa nhếch miệng, một đám hiểu :
“Các thấy chuyện thì thổi phồng lên thì . Làm họ hàng giàu chứ? Tổ tiên nhà bọn họ đều ở đây, nghĩ lẽ bọn họ đắc tội với ở bên ngoài nên tới khó dễ đó.”
Lời vẻ khó chịu và chua chát, nhưng vẫn thể đó.
Mọi đều im lặng, rướn dài cổ chờ xem xuống khối đồ chơi sẽ như thế nào.
Bọn họ bên ngoài xe con, nhưng nhiều đầu tiên xe con, bọn họ cũng , như thế nào.
Có ông lão tò mò, mìm cái miệng răng, bối rối hỏi:
“Cô đồ chơi của bọn họ chỉ bánh xe, chỗ duỗi chân, phía trâu, dê kéo thì chạy chứ?”
“Thứ là đồ ảo thuật nên mới thể chạy ?”
Câu hỏi ngu dốt nhưng lên nghi vấn của .
Xe đến cửa nhà họ Điền, Trương Tam Thuận mở cửa xe xuống , ông ở bên ngoài mở cửa xe :
“Tiểu thư đến .”
Mặc dù lúc Điền Hương Quả kiêu ngạo, nhưng cô từng dặn Trương Tam Thuận như , bởi vì ông chỉ là tài xế của nhà họ Bạch mà còn là đồng đội của Bạch lão gia.
Từ khi Bạch Hương Ngọc trở về nhà họ Bạch, cô xem Trương Tam Thuận như một lão quỷ khốn khổ, nghèo rớt mồng tơi, mỗi ngày chỉ tiền ở trong nhà họ Bạch.