05
 
 run rẩy đưa tay lên, cố gắng mở khóa cửa bằng dấu vân tay.
 
 dù thử bao nhiêu , khóa thông minh vẫn  mở .
 
  đổi sang nhập mật mã.
 
Khóa tiếp tục phát  âm thanh lạnh lẽo: ‘ mật mã!  mật mã!’
 
Lúc   mới chợt nhận  — để đề phòng  lén đến nhà khi họ  vắng, con trai và con dâu  sớm đổi mật khẩu của khóa thông minh mà  bỏ tiền lớn  mua, thậm chí còn xóa luôn dữ liệu vân tay của !
 
Nước mắt  trào  như suối,  dùng sức đập mạnh lên cánh cửa sắt lạnh băng.
 
“Mở cửa! Đổng Văn Quân! Đổng Hạo Nhiên! Mở cửa cho !”
 
Tiếng   rộn ràng trong sân lập tức như  ai đó bấm nút tạm dừng.
 
Con trai  hấp tấp chạy , mở cửa chống trộm.
 
Chưa kịp để  phản ứng, nó  đặt tay lên vai , mạnh mẽ đẩy   khỏi cửa.
 
“Mẹ! Sao   đến đây?”
 
 lạnh lùng  nó, giọng run run nhưng đầy phẫn nộ:
 
“Đây là căn biệt thự mà ông bà ngoại con để   của hồi môn cho . Là nhà của ! Dựa   mà     đến đây?”
 
Mặt con trai  khi thì tái xanh, khi thì đỏ bừng, nghẹn họng   nổi một lời.
 
Nó chỉ  chắn ngay  cửa, nhất quyết  cho  bước .
 
“Mẹ, con xin  đấy, hôm nay cha đang tiếp khách trong nhà,  đừng  loạn nữa, về    ?”
 
 bật  lạnh lẽo: “Khách ? Đã là khách đến dự tiệc gia đình, thì với tư cách là nữ chủ nhân của ngôi nhà ,  cũng nên  chào hỏi một tiếng chứ?”
 
Nói xong,  mặc kệ con trai ngăn cản, xông thẳng  trong sân.
 
Ôn Uẩn  kịp tránh, hoảng hốt hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng  lòng chồng .
 
Nhìn thấy  đầu cô , quả nhiên là cây trâm cổ của bà nội để  cho ,    mất hết lý trí.
 
 lao tới, rút phắt cây trâm khỏi tóc cô , siết chặt trong tay.
 
Rồi vung tay, tát mạnh một cái, đ.á.n.h  khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô .
 
Ôn Uẩn ôm nửa bên má đỏ ửng, đôi mắt ầng ậc nước  chồng  đầy tủi .
 
Chồng  tức đến phát điên, vội vàng kéo cô    lưng bảo vệ,  đẩy mạnh  một cái.
 
“Chu Minh Phương, nếu cô  ý kiến với  thì cứ đ.á.n.h ,    bắt nạt Ôn Uẩn?”
 
  lạnh: “Đánh cô  , suýt quên còn nợ  một cái.”
 
Nói xong,  giơ tay lên, dồn hết sức bình sinh, tát mạnh  mặt Đổng Văn Quân.
 
‘Bốp!’ —  khuôn mặt trắng trẻo của ông  lập tức hằn lên một dấu bàn tay đỏ rực.
 
Đột nhiên, cánh tay  đau nhói.
 
Con trai   túm lấy cánh tay , hất mạnh  ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/50-tuoi-chong-toi-yeu-nu-thi-si/3.html.]
 
Cây trâm cổ khảm ngọc — di vật tổ truyền của nhà  — rơi xuống, chỗ đính ngọc và điểm thúy vỡ nát thành từng mảnh.
 
 vội vàng nhặt lấy cây trâm gãy, nâng trong tay,   run lên vì uất nghẹn.
 
06
 
Thấy cây trâm  rơi vỡ,  mặt Đổng Văn Quân thoáng qua một tia chột , nhưng  nhanh, ông   lớn giọng quát :
 
“Bà    ! Nếu   bà cứ nhất quyết giật cây trâm với Ôn Uẩn, thì nó   vỡ!”
 
 tức đến bật : “ còn  hỏi tội ông đấy! Cây trâm cổ mà  mang theo  của hồi môn, vốn  cất kỹ trong két sắt,  bỗng dưng  đội  đầu  đàn bà ?”
 
 giận dữ chỉ tay thẳng  Ôn Uẩn.
 
Cô  như  dọa sợ, lập tức nép  trốn  lưng chồng .
 
Đổng Văn Quân khẽ an ủi cô  vài câu,  ngẩng đầu lên, giọng đầy khó chịu  với :
 
“ chỉ mượn cây trâm đó cho Ôn Uẩn mà thôi.”
 
“Dù  thì bà ở nhà ngày nào cũng chỉ  lau nhà, nấu cơm, cây trâm đó bà cũng chẳng  dịp đeo.  lúc Ôn Uẩn sắp tổ chức buổi  mắt sách mới, cô     món trang sức nào  hồn, nên  mới cho cô  mượn đeo tạm hai ngày.”
 
Ôn Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ  Đổng Văn Quân,  đó  sang , giọng nhẹ nhàng mà khách sáo:
 
“Chị Chu ,    lẽ   nên  điều , nhưng là bạn tri kỷ của Cục trưởng Đổng,  thật sự  thể kìm lòng mà   …”
 
“Chị dù  cũng là vợ của một vị cục trưởng,  ngoài chính là đại diện cho thể diện của Cục trưởng Đổng.
 
Chị ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác suốt ngày,     nổi một món trang sức  hồn.
 
Người  thì  chị tiết kiệm,  vun vén cho gia đình.
 
   ,  tưởng rằng Cục trưởng Đổng nghèo đến mức  nuôi nổi vợ.
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chị  như , khiến ông  mất mặt  cấp  thì còn  thể thống gì nữa?”
 
 tức đến mức nghiến răng ken két,  định mở miệng phản bác.
 
Thì  thấy con trai và con dâu vội vàng bước lên,  hẳn về phía Ôn Uẩn.
 
Con trai  gật đầu đồng tình, còn phụ họa theo lời cô  mắng :
 
“Mẹ, cô Ôn Uẩn   sai. Thực  con cũng   với  điều  từ lâu .
 
Bố con bây giờ dù  cũng là một vị lãnh đạo, mà  là vợ của lãnh đạo,  mà  ăn mặc chẳng khác gì  ăn xin.
 
Bảo  bố  tiệc xã giao,  bao giờ dẫn  theo.
 
Nếu con là bố, con cũng chẳng  mặt mũi nào mà đưa   ngoài!”
 
Con dâu  thì khoác tay Ôn Uẩn, ánh mắt đầy khinh bỉ  ,  tiếp:
 
“Mẹ,    ăn diện, cũng chẳng  lấy một bộ quần áo tử tế.
 
Lại càng    khí chất tao nhã như cô Ôn Uẩn.
 
Dù  cầm cây trâm đó trong tay,  cũng chẳng  chỗ nào để đeo.
 
Hay là thôi , tặng hẳn cây trâm đó cho cô Ôn Uẩn luôn cho xong!”