Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 264

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:41:33
Lượt xem: 63

Vốn đã hơi buồn ngủ, lúc này nhắc đến ước mơ của mình, cô lại phấn chấn tinh thần, "Em phải kiếm tiền thật nhiều! Sau này mua một căn nhà thuộc về mình."

Phó Hàn Châu nhìn cô, biết Tô Úc Nhiên phân định rất rõ ràng với anh.

Của anh là của anh...

Dù nhà anh có rộng lớn đến đâu, ở đó, cô cũng không có cảm giác an toàn.

Phó Hàn Châu nhìn cô ngốc này, đứng dậy, "Anh ra ngoài một lát."

Tô Úc Nhiên gật đầu, "Vâng."

Phó Hàn Châu ra khỏi cửa, gọi điện cho Thu Sinh, Thu Sinh đến đón anh.

Thu Sinh sau khi về nhà nghỉ ngơi một lát, lúc này đã thoải mái hơn nhiều.

Nghe thấy Phó Hàn Châu nói: "Liên hệ với chủ nhà của căn hộ Tô Úc Nhiên thuê, bảo ông ta mang sổ đỏ tới đây."

Thu Sinh nghe Phó Hàn Châu nói vậy, đáp: "Anh muốn mua lại sao? Nhưng căn nhà này rất cũ rồi, không có giá trị đầu tư."

Phó Hàn Châu nhướng mắt, liếc nhìn cậu ta, Thu Sinh lập tức hiểu ra, "Em đi làm ngay."

Phó Hàn Châu bây giờ thường làm những việc mà trước đây anh sẽ không làm.

Tất cả đều là vì Tô Úc Nhiên!

Lấy được sổ đỏ, tâm trạng Phó Hàn Châu rất tốt.

Anh ngồi trong phòng ăn, nhắn tin cho Tô Úc Nhiên, "Muốn ăn gì khuya không, anh mua mang qua cho."

Tô Úc Nhiên đáp: "Không cần đâu, em ngủ rồi."

Cô thật sự rất buồn ngủ.

Sau khi Phó Hàn Châu ra ngoài, cô đã nhanh chóng làm xong việc, rồi đi ngủ.

Phó Hàn Châu nói: "Vậy lát nữa anh về thì sao?"

Cô không trả lời.

Phó Hàn Châu vẫn quay lại.

Anh gọi điện cho Tô Úc Nhiên, gọi cô dậy mở cửa.

Tô Úc Nhiên mở cửa xong liền nằm lại giường.

Phó Hàn Châu nhìn cô, "Không khỏe à? Chiều nay mệt mỏi quá sao?"

"Em hơi choáng."

Tô Úc Nhiên đưa tay sờ lên trán, cảm thấy nóng ran.

Chủ yếu là, n.g.ự.c cô đau.

Hai ngày nay anh không có ở đây...

Ngực cô căng tức khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-264.html.]

Phó Hàn Châu nói: "Nhìn xem anh mang gì đến cho em này."

Tô Úc Nhiên nhìn Phó Hàn Châu, "Cái gì vậy?"

Cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Phó Hàn Châu đưa sổ đỏ nhà đất và một bản hợp đồng mua bán cho cô. Vì đã quá muộn nên việc sang tên vẫn chưa hoàn tất, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, sau này anh sẽ cho người xử lý.

Tô Úc Nhiên nhìn anh, "Đây là sổ đỏ của căn nhà này?"

Phó Hàn Châu gật đầu, "Đúng vậy! Anh đã mua nó rồi. Đứng tên em."

Tô Úc Nhiên nhìn anh, Phó Hàn Châu nói tiếp: "Em không vui sao?"

"Anh đâu phải không có nhà, mua cái này làm gì?"

"Em thích, đương nhiên phải mua rồi." Phó Hàn Châu nói: "Tránh sau này chủ nhà đuổi em đi thì phiền phức, bây giờ em có thể tùy ý sửa sang nơi này."

Tô Úc Nhiên nhìn Phó Hàn Châu, "Anh có phải ngốc không?"

Cô thích nơi này, là vì không còn chỗ nào để đi!

Chứ không phải cô thích nó đến mức đó.

Cô hy vọng sau này mình sẽ có một căn nhà tốt hơn.

Phó Hàn Châu hỏi: "Em không thích sao?"

Ánh mắt anh có chút lo lắng.

Nhìn anh như vậy, lòng Tô Úc Nhiên lại cảm thấy ấm áp.

Tuy rất ngốc, nhưng anh sẵn sàng mua nó để lấy lòng cô, cô vẫn cảm thấy rất vui.

Dù mọi chuyện được xử lý thế nào, nhưng điều quan trọng là anh đã để tâm đến chuyện của cô.

Tô Úc Nhiên tiến lại gần, tựa vào lòng anh, ôm lấy anh, "Em khó chịu."

Phó Hàn Châu sờ lên trán cô: "Anh đưa em về nhà. Anh đã bảo em đừng ăn lẩu, đừng chạy lung tung ở ngoài rồi mà."

Anh giúp cô xỏ dép lê, Tô Úc Nhiên ngồi trên giường, vì lúc này hơi sốt nên nhìn anh có chút mờ ảo.

Phó Hàn Châu bế cô chuẩn bị ra ngoài, Tô Úc Nhiên nói: "Mang theo máy tính."

Nghe cô nói, anh đặt cô xuống ghế sofa, rồi quay lại lấy máy tính.

Lái chiếc xe màu hồng phấn nhỏ của cô về biệt thự Phó gia.

Phó Hàn Châu bế cô lên giường, bác sĩ đã đến, kê cho Tô Úc Nhiên thuốc hạ sốt và truyền dịch.

Phó Hàn Châu ngồi bên giường, nhìn cô ngủ say với vẻ mặt sốt cao, chiều nay gặp cô vẫn còn khỏe mạnh, chẳng lẽ là do anh đòi hỏi quá nhiều?

Anh không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.

Phó Hàn Châu trò chuyện với bác sĩ về tình hình của Tô Úc Nhiên, bác sĩ nói: "Hay là đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn xem sao?"

Nghe vậy, Phó Hàn Châu gật đầu, "Ừm, lát nữa sẽ đưa cô ấy đi."

Nghĩ đến mỗi lần bảo cô đi khám, cô đều không chịu, sợ phiền phức...

Loading...