5 5 Cô Ấy Làm Thuốc Dẫn Cho Phó Gia - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-09-17 16:39:07
Lượt xem: 94
"..." Cô ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Bàn tay anh thật lớn, mang đến cảm giác rất an toàn.
Phó Hàn Châu cùng Tô Úc Nhiên lên lầu.
Khu chung cư này đã có từ lâu.
Có ba thang máy, hai cái đang bảo trì...
Phó Hàn Châu đi theo sau cô, bước vào thang máy.
Thang máy rất hẹp, lại có chút cũ kỹ, hoàn toàn không phù hợp với Phó Hàn Châu ăn mặc sang trọng.
Đây dường như không phải là nơi anh nên đến!
Lên đến nơi, Tô Úc Nhiên nói: "Anh đợi ở cửa, em vào lấy đồ."
Chương 85: Anh muốn ở lại
Phó Hàn Châu cũng không nhất thiết phải đi theo vào.
Tô Úc Nhiên thu dọn đồ đạc bên trong, anh ở ngoài chờ, nhận được điện thoại của ông nội, hỏi anh và Tô Úc Nhiên thế nào rồi.
Phó Hàn Châu nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, nói: "Dỗ xong rồi! Yên tâm đi. Chút nữa sẽ đón con bé về nhà!"
"Vậy thì tốt."
Từ khi nghe nói bọn họ muốn ly hôn, ông nội đến giờ vẫn không chịu gặp Phó Hàn Châu, bệnh viện nói tình hình của ông không được tốt lắm.
Phó Hàn Châu muốn đến thăm, cũng không có cơ hội.
Ông nội đang uy h.i.ế.p anh.
Phó Hàn Châu cũng không còn cách nào khác.
Nhưng trước mắt, Tô Úc Nhiên bằng lòng về với anh, anh dỗ dành cô một chút cũng không sao.
Tô Úc Nhiên vào phòng, nhưng không vội vàng thu dọn đồ đạc, cô uống chút nước trước, sau đó đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn mình.
Nhớ đến dáng vẻ Phó Hàn Châu nói chuyện với cô lúc nãy, bị anh lừa gạt đồng ý về nhà với anh, lúc này cô lại có chút hối hận.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Úc Nhiên mở cửa, Phó Hàn Châu nhìn cô, "Cần giúp đỡ không?"
Đèn cảm ứng ở hành lang đã tắt, anh đứng trong bóng tối, Tô Úc Nhiên nhìn anh, nói: "Phó Hàn Châu, em... em không muốn về nữa!"
Nghe cô nói vậy, Phó Hàn Châu lộ vẻ bất ngờ, "Tại sao?"
Tô Úc Nhiên nói: "Em đã trả tiền thuê nhà rồi, em muốn ở lại đây."
"Không cần để ý chút tiền ấy, anh thanh toán cho em." Anh rất hào phóng.
Tô Úc Nhiên nhìn anh, nói: "Nhưng em... em tạm thời không muốn về nhà họ Phó với anh!"
Phó Hàn Châu đi cùng cô lên đây, chính là vì tưởng cô đã đồng ý, lúc này thấy cô không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-150.html.]
Anh nhìn cô, thật ra có chút thất vọng nho nhỏ.
Đặc biệt là vừa mới đồng ý với ông nội, nói có thể đón cô về nhà.
Nhưng nhìn ánh mắt dè dặt của cô, nhớ đến dáng vẻ cô bị anh chọc giận đến mức muốn c.h.ế.t đi sống lại lúc trước.
Phó Hàn Châu kìm nén cơn giận, "Được rồi."
Tô Úc Nhiên tưởng anh sẽ nổi giận, sẽ tức giận...
Trong mắt cô, Phó Hàn Châu chính là người như vậy!
Anh sẽ không chiều theo bất kỳ ai.
Cô đồng ý rồi lại đổi ý, dường như có chút vô lý.
Nhưng khi anh thản nhiên nói "được rồi", cô thừa nhận mình có chút bất ngờ.
"Anh không giận sao?"
Phó Hàn Châu nhìn dáng vẻ dè dặt của cô, "Xem ra trong mắt em, anh thật sự rất đáng sợ."
Tô Úc Nhiên giải thích: "Em chỉ là thấy quá muộn rồi, không muốn chạy tới chạy lui! Ở đây cũng gần chỗ làm. Em muốn ngủ sớm."
Đã gần mười một giờ rồi.
Phó Hàn Châu nói: "Nếu em không về, vậy anh cũng không về nữa."
Tô Úc Nhiên: "..."
Cô khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh có ý gì?"
Phó Hàn Châu nói: "Anh ở lại đây với em."
"Anh đang nói đùa à?" Tô Úc Nhiên không dám tin nhìn anh.
Phó Hàn Châu đã bước vào.
Căn nhà này là hai phòng ngủ, một phòng khách.
Vì Tô Úc Nhiên vừa mới chuyển đến, đồ đạc không nhiều, lúc rảnh rỗi cô đã dọn dẹp một chút, còn mua thêm một ít hoa đặt trong nhà.
Trông rất ấm cúng.
Phó Hàn Châu nhìn cảnh tượng này, nhìn Tô Úc Nhiên, "Em định ở đây lâu dài sao?"
Lời Phó Hàn Châu nói khiến mắt Tô Úc Nhiên tối sầm lại, "Em chỉ muốn có một nơi cho riêng mình."
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Tô Úc Nhiên chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của mình, không có ý trách móc hay ám chỉ ai.
Nhưng Phó Hàn Châu nhớ đến đêm hôm đó mình đã đuổi cô ra ngoài, luôn cảm thấy mình bị nói trúng tim đen!
Cũng chẳng trách cô lại hận anh như vậy.
Anh đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, Tô Úc Nhiên vốn cảm thấy nhà mình không có gì không tốt, nhưng sau khi Phó Hàn Châu vào, cô lại luôn cảm thấy căn nhà này cũ nát, dường như không xứng với anh.