Nghe thấy  , cô   , vui vẻ khoe:
 
“Anh ơi, xem em mới mua cái áo  nè, 13.9 tệ thôi! Mềm, mặc thích lắm!”
 
Chiếc áo thun màu hồng nhạt  ôm , khiến cô  trông đen, béo, thô.
 
Lại là đồ rẻ  Pinduoduo!
 
 cảm thấy   sỉ nhục.
 
Mỗi tháng cho cô  10.000 tệ tiền sinh hoạt, mà cô   mặc thứ rẻ tiền thế   mặt ?
 
Cũng là 10.000 tệ,  vợ   ăn mặc chỉn chu, xinh ,
còn vợ  trông như thể sắp  đường ăn xin?
 
 sầm mặt :
 
“Em  thể đừng mua mấy cái đồ rẻ tiền nữa ? Em  xem em mặc cái gì đấy? Giẻ lau ?”
 
Phương Hảo ngẩn , theo phản xạ bước tới hai bước:
 
“Em thấy cũng  mà… Ăn cơm , hôm nay  đón con , em  món lươn xào sốt cay  thích nhất đấy.”
 
Mùi tanh từ  cô  khiến   nôn,  lùi  bản năng.
 
“Đẹp cái gì mà !”
 
“Cả ngày mua mấy thứ linh tinh,   keo kiệt gì với em ?!”
 
 chỉ  đống túi rác trong góc:
 
“150 cái thì ? Em vì mấy hào tiền mà đến con cũng  lo! Phương Hảo,    rộng lượng chút!”
 
“Anh   bao , dầu gội mua hàng  mà dùng. Mỗi  về đầu   đầy gàu, em để   gặp khách hàng với cái đầu  ?”
 
“Còn cái quần lót 9.9, em cũng dám mua? Không sợ nhiễm bệnh ?”
 
“Em đừng sống kiểu lúc nào cũng như bà ăn mày thế! Ai   cũng tưởng  cưới ăn xin về  vợ!”
 
 càng  càng giận, suýt nữa thì đập hết đống đồ rẻ trong nhà cho hả.
 
Phương Hảo  như trời trồng, mắt ngấn lệ.
 
Trút hết bực tức xong,  thấy dễ chịu hẳn.
 
Nhìn cái áo  xí   cô , cũng đỡ chướng mắt hơn.
 
 định xuống nước một chút:
 
“Phương Hảo, em học thử Tiểu Nhã tầng  xem, đừng  mua mấy thứ rẻ tiền nữa.”
 
Cô  khẽ run.
 
 sợ cô   nổi cơn, liền vội đỡ lời:
 
“Ý  là… đời sống   tí tinh tế. Em cũng nên chăm chút bản  chút, đừng suốt ngày như bà cô già nhà quê.”
 
Chưa dứt lời —
 
Phương Hảo  phá lên.
 
 hoảng, tưởng cô  phát điên.
 
“Hahaha… Vương Tử Thần,  tưởng em   chải chuốt ?
Anh thôi tự ảo tưởng  là báu vật !”
 
Cô   thẳng , môi run run:
 
“Ly hôn .”
 
“Cái… cái gì?”
 
 trừng mắt hỏi .
 
“Em , chúng  ly hôn.”
 
Buồn  thật.
 
Ba năm nay, cô  sống nhờ .
 
Không nhà,  xe,  việc ,
   thì ăn cái gì, sống  ?
 
 bật :
 
“Em đòi ly hôn?”
 
“Phải. Ly hôn.”
 
Giọng  dứt khoát,  một chút do dự.
 
 tức quá hóa :
 
“Được! Mai !”
 
 tưởng cô  sẽ hoảng, sẽ xin , sẽ  lóc cầu xin  đừng ly hôn.
 
 .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/10-nghin-te-mot-thang-toi-chia-tay-vo-muon-kieu-phu-nu-nao-chang-co/2.html.]
Cô  bình tĩnh  , thốt  một câu:
 
“Ai  ,  đó là đồ khốn.”
 
 á khẩu.
 
Ai là đồ khốn?!  thì  đời nào !
 
Chẳng qua là vì cô  sinh cho  một đứa con,  mới chịu đựng nuôi cô .
 
Một bà nội trợ  xí.
 
Còn  thì khác —
 
Trẻ tuổi,  nhà,  xe,  việc , mỗi tháng dám chi 10.000 tệ cho vợ,
 sợ gì  tìm  mỹ nhân như Trương Thanh Nhã?
 
 nhếch mép ,  Phương Hảo im lặng cúi đầu ăn cơm.
 
“Nhớ đấy, sáng mai  luôn.”
 
“Ai   là đồ khốn.”
 
Cô   đáp, chỉ gắp miếng lươn cay, ăn cơm như thể  bỏ đói ba ngày.
 
 là kiểu phụ nữ rẻ tiền, quê mùa.
 
 hừ một tiếng,   bỏ .
 
Định rủ mấy thằng bạn nhậu một bữa.
 
Không ngờ   thang máy thì gặp ngay Trương Thanh Nhã.
 
“Anh Vương, trùng hợp quá, ăn cơm  ạ?”
 
“À…  ăn, xin  nhé,  quên mang chai thuốc thông cống cho em .”
 
Trương Thanh Nhã  ngọt ngào: “Không  mà, em cũng  ăn gì cả.”
 
 liền  ngay: “Nghe  gần đây  quán buffet mới mở,    ăn thử?”
 
Trong nhà hàng, Thanh Nhã mặc váy dài, tóc xõa bồng bềnh, tay cầm khay thức ăn bước tới,  đến mức khiến   nghẹt thở.
 
  khay chỉ  vài miếng thịt, ít salad và hai miếng pudding nhỏ.
 
  nhịn  mà nhắc:
 
“Thanh Nhã, buffet đó, em đừng ngại lấy. Ăn pudding  gì,   lấy hải sản?”
 
Cô  mím môi, dịu dàng :
 
“Vậy là nhiều  đó,   pudding ở đây ngon lắm.”
 
Nhìn cô  tao nhã ăn salad từng miếng nhỏ,  bất giác so sánh trong lòng.
 
Lúc Phương Hảo mang thai, chúng  cũng từng  ăn buffet.
Bàn chất đầy đĩa, cô  ăn như thể cuộc sống phụ thuộc  bữa đó.
Thậm chí còn lén mở nút quần để ăn  nhiều hơn.
 
Buffet 299 tệ  vốn là  định giữ cho kỷ niệm 4 năm cưới,
đáng tiếc cô    phúc hưởng, cứ đòi ly hôn.
 
Giờ thì... tiện cho  khác .
 
  thật, loại như cô ,  câu "lợn mù   thưởng cám thơm".
 
Sáng hôm , đúng 8 giờ,   ngoài cửa phòng ngủ gọi lớn:
 
“Chuẩn  xong ? Đừng  là định thành đồ khốn đấy nhé...”
 
  bắt đầu mơ về một cuộc sống tự do sung sướng .
 
Còn   hết câu, Phương Hảo mở cửa.
 
Cô  mặc váy công sở đen, mặt đánh phấn, tô son.
 
 sững .
 
Lâu lắm  mới thấy cô  chịu ăn diện như .
 
Đấy, phụ nữ là   chăm chút bản  một chút, đàn ông mới   mắt.
 
Thang máy dừng ở tầng 8, Trương Thanh Nhã mặc đồ tập bó sát bước .
 
“Chào buổi sáng, đây là chị dâu ? Em  gặp bao giờ.”
 
Cô  mỉm  chào hỏi chúng .
 
Phương Hảo cúi đầu dán mắt  điện thoại,  đáp.
 
 thấy bực bội —    chủ động chào , còn bày đặt kiểu cách gì nữa?
 
“Chị dâu cái gì mà chị dâu, tụi  sắp ly hôn .”
 
 liếc Phương Hảo một cái sắc lẹm.
 
Thanh Nhã  gượng,   gì thêm.